"Đừng cau mày, ngươi xem ngươi ăn phình cả miệng kìa, có người tranh với ngươi sao."
Triệu Khách vừa dứt lời, bên tai có một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ thấy một bàn tay dài nhỏ trắng nõn khoác lên vai Triệu Khách.
Theo một mùi thơm, chỉ thấy một nữ nhân đang ngồi bên cạnh Triệu Khách, là con độc xà kia.
"Tiểu ca ca, ngài vừa nói, ngài tu Lục Mạch thần kiếm gì đó, lợi hại lắm à?"
Nữ nhân áp sát người về phía Triệu Khách, vô tình hay cố ý khiến cánh tay Triệu Khách vùi sâu vào đôi hung khí kia.
Đầu tiên thân thể Triệu Khách cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phong cảnh trắng bóng trước mặt, nuốt nước bọt nói: "Lợi hại, nhưng kiếm thứ bảy do ta tu ra càng lợi hại hơn."
"Kiếm thứ bảy là kiếm gì?"
Nữ nhân xích mặt lại gần, đôi môi đỏ càng ngày càng gần, một đôi mắt hạnh nhân, hàng mi khẽ chớp như câu hồn người ta, khiến Triệu Khách không dời mắt nổi.
"Lục Mạch thần kiếm của người khác đều là ngón tay phát kiếm, kiếm thứ bảy của ta khá đặc thù, nữ thí chủ có muốn xem thử không."
Triệu Khách xẹt một tiếng, nuốt ực nước bọt trong miệng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa háo sắc.
Lúc đầu nữ nhân còn không hiểu, nhưng khi Triệu Khách đứng lên, nắm tay sờ đũng quần lập tức hiểu ra.
"Ôi chao! Đáng ghét, ngươi thật xấu."
"Hắc hắc, yên tâm, còn xấu hơn nữa. Vậy cho ngươi xem thử kiếm thứ bảy của ta đi!"
"Nhanh nhanh nhanh, ta đã đợi không kịp." Nữ yêu nửa há mồm, con mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách.
Triệu Khách híp mắt, nụ cười càng rõ hơn, hai tay luồn vào trong trường bào của hắn, sờ bên trong, chỉ thấy con mắt nữ yêu đột nhiên trợn tròn, không khỏi ngừng thở, hoảng sợ nói: "Thật lớn!"
Chỉ thấy dưới quần áo Triệu Khách dần dâng lên lều vải.
Đồng tử xà yêu cũng không nhịn được dựng thẳng, đặc biệt khi thấy bên cạnh áo dài, trên làn da từng sợi gân xanh to khỏe dữ tợn gồ lên, khiến sắc mặt nữ yêu đỏ ửng đầy ngượng ngùng.
Đừng nói xà yêu, ngay cả con chồn cùng xác nữ hư thối đi theo đằng sau cũng không nhịn được ngừng thở.
Đặc biệt là hai con chồn biến thành tráng hán, trên mặt lộ ra vẻ gặp quỷ, nhìn lều vải gồ lên cao của Triệu Khách, lại nhìn chính mình...
Trong nháy mắt, trên mặt xác nữ đầy vẻ xấu hổ, không nỡ nhìn thẳng mà nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy nàng nửa chặn nửa che nhưng vẫn liếc nhìn, nước bọt chảy ra khóe miệng.
"Hắc hắc, thần kiếm này của ta uy lực vô tận, đảm bảo nữ thí chủ sớm hưởng vui sướng, nữ thí chủ có muốn thử một chút không!"
Vẻ mặt Triệu Khách đầy bỉ ổi lắc lư eo của mình, cách y phục đè vào trên mặt xà yêu.
"Đây... Đây cũng quá... Lớn!"
Xà yêu nhìn hung khí của Triệu Khách cảm thấy đầu óc choáng váng, ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể đã thành thật gật đầu, nghiêng mặt sang một bên.
Triệu Khách híp mắt lại, trong ánh mắt chợt hiện ra vẻ hung ác, nhếch miệng lộ ra răng nanh, nói: "Yên tâm, rất thoải mái!"
Chỉ thấy Triệu Khách vừa nói xong, hai tay vung lên mang theo một tiếng xé gió, cây côn lớn màu da quất vào mặt xà yêu.
"Ầm!"
Một côn vội vàng không kịp chuẩn bị cứng rắn như sắt thép, xà yêu không hề đề phòng xương cốt nửa bên mặt bị đánh biến dạng, cả người bay lên.
Trong cơn đau, xà yêu đưa tay nắm tới, kết quả là thấy lớp da bọc bên ngoài cây gậy tang lập tức vỡ ra một cái lỗ.
Từng đoạn giấy màu bạc thò ra từ lỗ thủng, dính vào trên người xà yêu, trong chốc lát từng đốm lửa vụn vặt lẻ tẻ nhen lửa trên người nữ yêu.
Theo một tràng tiếng va chạm, ba 'người' chồn vàng cách đó không xa ngẩng phắt đầu lên.
Lúc này mới thấy Triệu Khách không nhanh không chậm cẩn thận lấy ra một thứ hùng vĩ từ dưới áo choàng, giơ cao trong tay.
"Còn có thể rút ra??"
Xác nữ ngạc nhiên, ánh mắt sáng lên, cất bước lao về phía Triệu Khách: "Đã có thể rút ra, vậy cho ta đi."
Lúc nói chuyện, chỉ thấy xác nữ đưa tay bắt tới, bàn tay lộ ra xương cốt trắng hếu, mang theo mùi hôi nồng nặc khiến Triệu Khách nhăn mũi.
"Ngươi thích, vậy tặng cho ngươi!"
Nhưng nằm ngoài dự đoán của xác nữ, Triệu Khách thấy thế không những không tránh không né, ngược lại chủ động đưa đại bổng màu da cầm trên tay tới.
"Coi như ngươi biết điều!"
Thấy thế, trong lòng xác nữ vui mừng, một phát ôm vào tay, trên mặt nở nụ cười, mừng rỡ đến không thể khép chân.
Nhưng mới cười ba giây đã nghe bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của xà yêu.
Xác nữ và con chồn nghe tiếng quay đầu nhìn sang, đến khi thấy xà yêu lộn nhào trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ba người không nhịn được thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy trên người xà yêu có từng đốm lửa càng đốt càng vượng, mặc cho nàng lăn lộn trên mặt đất thế nào cũng vô dụng, ngược lại ngọn lửa càng đốt càng lớn, dần cắn nuốt sạch sẽ thân thể nàng.
"Là nghiệp hỏa!"
Con chồn vàng cũng coi như kiến thức rộng rãi, thấy cảnh này khuôn mặt biến thành màu gan heo.
Sau khi phát ra một tiếng rít, hóa thành một cơn gió đen lăn trên mặt đất một vòng, trong chớp mắt đã né tránh tận mười trượng, hai tay không ngừng lục lọi ở trên người, sợ dính phải một chút xíu.
Xác nữ ngẩn ngơ một hồi, đột nhiên cảm giác không thích hợp, một loại dự cảm xấu xuất hiện trong lòng, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
"A!"