Dường như phát hiện có người vào cửa, tiếng ồn ào trên bàn rượu lập tức nhỏ đi rất nhiều.
Mấy đại hán cường tráng ngồi đó, trên tay cầm ly rượu, liếc mắt quan sát Triệu Khách.
Triệu Khách bình tĩnh quay sang nhìn, chỉ thấy mấy bóng dáng đại hán cường tráng trong mắt Triệu Khách dần biến thành hai con chồn vàng, một con rắn độc cùng một bộ xác nữ hư thối.
"Khách quan mời tới bên này."
Lúc này, một tiểu nhị vóc dáng thấp đi tới, nhiệt tình tiếp đón Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn lên, tiểu nhị lại là con cóc tinh ba chân.
Nhưng nhìn lại mới nhìn rõ ràng, đây là một con có bốn chân, chỉ có điều một chân bị người ta chặt mất.
"Khụ khụ!"
Triệu Khách quan tâm chăm sóc nhìn con cóc, không nói chuyện, chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng ho khan dồn dập, không biết từ lúc nào Thông Huyền đã đi đến sau lưng Triệu Khách.
Liếc mắt đánh giá tiểu nhị, hừ lạnh một tiếng nói với tiểu nhị: "Chuẩn bị cho chúng ta hai gian phòng thượng hạng, một ít cơm chay."
"Ôi... Tốt tốt tốt, khách quan ngồi tạm, ta đi chuẩn bị ngay."
Con cóc tinh bị Thông Huyền trừng mắt, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, suýt nữa không thở nổi, vội vàng gật đầu cúi người lui về sau.
"Thứ không có tầm mắt."
Ngoài miệng Thông Huyền mắng một câu, chợt nở một nụ cười vẫy tay với Triệu Khách, chỉ cái bàn bên cạnh nói: "Chúng ta ngồi đây đi."
Triệu Khách gật đầu cười một tiếng, theo Thông Huyền ngồi xuống.
Lúc này, chỉ nghe Thông Huyền nói: "Ngài nói ngài am hiểu kiếm pháp, cả quãng đường nói nhiều như vậy, không biết am hiểu loại kiếm pháp gì?"
Giọng Thông Huyền không lớn nhưng xung quanh đều nghe rõ ràng.
Triệu Khách hơi híp mắt, trên mặt không lộ vẻ gì nhưng trong lòng đã nổi lên sát tâm với Thông Huyền.
Rõ ràng con hàng này muốn dùng hắn để gây sự.
Triệu Khách đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhếch mũi khẽ ngửi, một mùi vị đặc biệt khiến Triệu Khách không nhịn được khẽ nhíu mày.
Hắn không nói gì, hơi nhắm mắt, lặng lẽ kích hoạt nhân cách Cao ngạo.
Trong chốc, Triệu Khách cảm giác như một cái lưới lớn vô hình vô ảnh, đảo qua xung quanh.
Triệu Khách hoàn toàn thấy rõ mỗi một hành động trong khách sạn, nhưng vào lúc này Triệu Khách đột nhiên chú ý tới, có một xác chết núp sau bức tường vỡ nát ở ngay sau lưng bọn họ.
Cả bộ xác đen kịt, ngoài miệng lộ ra răng nanh, đặc biệt là trên bàn tay rủ xuống có móng tay màu đen, dài nhỏ như gai nhọn.
"Cương thi!"
Trong lòng Triệu Khách khẽ động, không biết bộ cương thi này trốn ở chỗ này bao lâu, nếu không phải Triệu Khách ngửi được mùi thối đặc biệt trên người cương thi, thật sự không phát hiện có một bộ cương thi trốn ở phía sau bọn họ.
Nhưng so sánh với bộ cương thi này, Triệu Khách càng để ý hơn sau lưng cương thi dán một lá bùa vàng.
Đây mới là nguyên nhân khiến tinh thần Triệu Khách trở nên nghiêm túc.
"Thế nào, đại sư có điều gì khó xử sao, nếu không tiện nói, coi làm ta chưa hỏi đi."
Thông Huyền nhếch miệng cười một tiếng, đang muốn tiếp tục nói chuyện.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên mở to mắt, cười to nói: "Tất nhiên là Lục Mạch thần kiếm, chẳng qua Lục Mạch thần kiếm của ta không giống người khác, người khác chỉ có thể tu ra sáu kiếm, ta lại khác, hết lần này tới lần khác ta lại tu ra kiếm thứ bảy."
"Kiếm thứ bảy?"
Thông Huyền chưa từng nghe nói về Lục Mạch thần kiếm, chỉ là tên rất đặc biệt.
Huống hồ ánh mắt Triệu Khách đầy tự tin, dường như rất tự tin với kiếm thứ bảy tự sáng chế ra.
Thông Huyền không khỏi nhíu mày một cái, nhếch miệng cười nói: "Vậy một kiếm này có uy lực như thế nào?"
"Uy lực... Ôi chao, không được, ta đau bụng, ta đi nhà vệ sinh trước lại nói."
Triệu Khách nói xong thay đổi sắc mặt, vẻ mặt ngượng nghịu đứng lên đi ra ngoài.
"Ôi... Không phải... Ngươi..."
Thông Huyền còn chưa nói hết câu, Triệu Khách đã ôm bụng đi ra ngoài.
Thấy thế, Thông Huyền hơi ngạc nhiên, đột nhiên cười ha ha một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Triệu Khách rời đi, khinh thường cười to nói: "Ta còn tưởng ngươi là cao thủ Phật môn gì, thì ra cũng chỉ thế mà thôi, hai con rắn, côn trùng, chuột, kiến, đã dọa ngươi té cứt té đái."
Thông Huyền vừa nói xong, sắc mặt mấy người trên bàn bên trở nên khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Thông Huyền, lạnh lùng nói: "Con lừa trọc, thả rắm vào mặt nương ngươi."
"Nói thế sai rồi!"
Thông Huyền không nhanh không chậm lấy ra Tử Kim Bát Vu từ dưới tay áo: "Một đám tà ma ngoại đạo, hôm nay bần tăng siêu độ các ngươi trước lại nói."
Triệu Khách còn chưa đi bao xa, đã nghe thấy trong khách sạn sau lưng vang lên tiếng đánh nhau.
Lông mày nhíu lại, quay người đi vào bụi cỏ, một lát sau chỉ thấy hai con chó săn leo ra từ trong bụi cỏ.
Như một làn khói biến mất trong bóng đêm.
Qua khoảng thời gian đốt một nén hương, Triệu Khách nghe thấy tiếng đánh nhau càng ngày càng nhỏ.
Lúc này mới không nhanh không chậm đi ra bên ngoài.
Hắn ôm cái bụng của mình, vẻ mặt nhẹ nhõm: "Dễ chịu, lần này nhịn cả một đường, cuối cùng không cứt một thân nhẹ."
Nhưng lúc Triệu Khách nói lời này, đẩy cửa ra chỉ thấy Thông Huyền ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
Trên bàn còn có hai đĩa đồ ăn trống không, miệng bị nhét phình lên.
"A, ngươi ăn xong nhanh vậy à."
Triệu Khách vừa đi vừa ngạc nhiên nói.
Nhưng Thông Huyền nhìn chằm chằm Triệu Khách, cau mày thật chặt.