Hắn há miệng nói mò: "Tây Thổ Khải Tát cung."
"???"
Thông Huyền ngạc nhiên, chưa từng nghe nói đến, nhưng Triệu Khách nhắc đến hai chữ Tây Thổ, khiến hắn ta không nhịn được nghĩ có phải là tăng nhân Tây Vực hay không.
Sau khi vẻ mặt hơi do dự, lắc đầu nói: "Chưa từng nghe đến."
Đương nhiên Thông Huyền sẽ không nghe đến, đây là tên của một trung tâm tắm rửa.
"Lúc tuổi nhỏ, ta bị người nhà đưa ra khỏi Trung Nguyên, lặn lội nhiều năm mới trở về quê hương, đại sư không biết cũng không kỳ quái."
Triệu Khách cố ý khiến thân phận của mình huyền bí một chút, cũng khiến Thông Huyền không thể hỏi nhiều.
Giống như Quách Đức Cương luôn thích hỏi ngươi, XXX đi qua?
Cái gì? Chưa đi qua, quá tốt, ta có thể chém gió.
Hai người thuận miệng trò chuyện một lúc, chỉ thấy con mắt Thông Huyền linh lợi đảo quanh, chỉ về phía đông nói: "Nơi đây không tiện nói chuyện, phía trước có một cái khách sạn, chúng ta có thể đến đó tìm chỗ dừng chân, tạm thời nghỉ ngơi, nói chuyện trắng đêm thì như thế nào."
Thông Huyền nói xong, không đợi Triệu Khách nói chuyện, lập tức nói: "Ta dẫn đường cho pháp sư."
Thông Huyền nói xong cũng đi, tốc độ nhanh chóng như trước đó, trong chớp mắt trước mặt Triệu Khách chỉ còn sót một cái bóng trắng.
Rõ ràng không phải dẫn đường, là thăm dò.
Thấy thế, Triệu Khách sải bước theo sau, nơi này hoang sơn dã địa, tốc độ của Triệu Khách không những không chậm, thậm chí mơ hồ còn nhanh hơn Thông Huyền một bước, không nhanh không chậm theo sau lưng Thông Huyền.
"Nhanh như vậy!"
Thông Huyền quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng chấn động, ánh mắt không khỏi nhìn kỹ, phát hiện hai chân Triệu Khách hạ xuống đất, dù dừng chân ở nơi nào đều vững như đất bằng.
Điều này không chỉ khiến trong lòng Thông Huyền thấy ngạc nhiên, cũng tin tưởng Triệu Khách thêm ba phần.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
"Pháp sư ở Tây Thổ... Mở... Mở..."
"Khải Tát cung."
"A a a, không biết tu tập giáo pháp bực nào."
"Pháp Mật Tông, nhưng Khải Tát cung chúng ta tu tâm không tu da, phần lớn nghiên cứu Đại bảo kiếm."
"Đại bảo kiếm??"
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Thông Huyền, Triệu Khách đầy chính khí nói: "Đúng vậy, ví dụ như Băng Hỏa Thâm Hàm Kiếm, Độc Long Toản Tâm Kiếm, Song Phi..."
Giọng nói càng ngày càng xa, theo bóng dáng hai người không ngừng đi sâu vào núi, cũng không biết đi được bao lâu.
Một khách sạn xuất hiện ở trước mặt hai người không xa, khách sạn còn treo một loạt đèn lồng đỏ, lẻ loi trơ trọi đứng trong núi rừng.
Lúc đầu Triệu Khách không để ý, nhưng chờ đến gần
Đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, ngẩng đầu nhìn lướt qua phía trên khách sạn, Hoàng kim đồng trên mắt trái chỉ thấy đèn lồng lại là từng đầu người máu me đầm đìa.
Thấy Triệu Khách không bước tiếp, chỉ thấy Thông Huyền bên cạnh khẽ nhếch khóe miệng, biết mà còn hỏi.
"Sao pháp sư Ngộ Năng lại ngừng bước không tiến."
Trong đôi mắt mang theo mấy phần mong đợi, mấy phần đắc ý.
Đương nhiên hắn ta thấy trên cột treo cái gì.
Chỉ là cố ý không nói toạc ra, muốn xem thử năng lực của pháp sư Ngộ Năng này, nói thẳng ra là muốn phân cao thấp với hắn, dù sao hắn ta xuất thân Bạch Mã, dù bây giờ Phật gia xuống dốc nhưng cũng đường đường là chính tông, sao có thể để một hòa thượng ngoại lai hạ thấp.
Đương nhiên, về phần tiền thân Bạch Mã Tự cũng là ngoại giáo truyền lại, vấn đề này đã bị Thông Huyền mang tính lựa chọn bỏ qua.
Lúc đầu Triệu Khách còn không hiểu tên này muốn làm gì, nhưng thấy nụ cười đắc ý trên khóe môi hắn ta, trong lòng lập tức hiểu rõ bảy tám phần.
Nói thẳng ra, cũng là ỷ vào xuất thân xem thường đồng đạo chứ sao.
Trong hiện thực, người như vậy nhiều như lông trâu, phần lớn là điều kiện gia đình rất ưu việt, ánh mắt hơi không coi ai ra gì.
Kết giao bằng hữu với loại người này tuyệt đối không thể yếu thế, ngươi yếu một tấc, hắn ta sẽ mạnh hơn ngươi một trượng.
Đến cuối cùng, bằng hữu không phải bằng hữu, huynh đệ không phải huynh đệ, càng giống nô bộc theo hầu.
Ngươi móc tim đào phổi với hắn, hắn chưa chắc đã nhìn thẳng vào ngươi, thỉnh thoảng giúp một chút cũng là ánh mắt bố thí, còn phải xem tâm trạng.
"Không có gì, chỉ là thấy đèn lồng tươi đẹp, quá dễ dụ muỗi, đi vào đi."
Triệu Khách nói chuyện, con mắt không nhìn Thông Huyền, cất bước đi lên phía trước.
Nhìn dáng vẻ tùy tiện của Triệu Khách, ngược lại khiến Thông Huyền ngạc nhiên, trong lòng cười lạnh đi theo Triệu Khách vào trong.
"Cạch..."
Cửa phòng vừa mở ra, bên trong sáng ngời, trên đỉnh đầu là Lưu ly đăng, gạch đá xanh dưới chân bị ánh sáng chiếu rọi đến sáng bóng.
Triệu Khách còn chưa đi vào đã nghe bên trong vang lên từng tràng tiếng cười, uống rượu oẳn tù tì, rất ồn ào.
Triệu Khách cất bước đi vào, chân vừa chạm đất, ngẩng đầu nhìn qua Hoàng kim đồng trên mắt trái.
Chỉ thấy căn phòng trước mắt rách nát không chịu nổi, trên mặt đất chất đống xương cốt, người, thú đều có, trên vách tường nát có hai lỗ thủng to, gió thổi vù vù vào trong.
Nếu chưa tiếp xúc với tem, có lẽ Triệu Khách còn bị giật mình với điều này.
Nhưng hiện tại đã trải qua nhiều không gian khủng bố như vậy, có gì mà Triệu Khách chưa thấy.
So với chiếc quan tài đỏ thẫm kia, Triệu Khách thật sự không quan tâm những vật này.
Nhưng Triệu Khách lại rất tò mò, Thông Huyền muốn tới nơi này làm gì?
Cho nên cũng không nói thẳng ra, vẫn nhanh chân đi vào trong.