Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 737 - Chương 737. Đại Bảo Kiếm Khải Tát Cung (2)

Chương 737. Đại bảo kiếm Khải Tát cung (2) Chương 737. Đại bảo kiếm Khải Tát cung (2)

Nếu đổi lại một người bình thường, có lẽ dù không có quỷ cũng bị dọa sợ ra bệnh.

Triệu Khách đi mệt liền nghỉ ngơi một chút, ngồi trên một tảng đá, lấy ra một cây nhân sâm tinh gặm ở trong miệng, rắc rắc một trận giòn vang.

Theo Triệu Khách cắn nát lớp vỏ, nước nhân sâm ngọt ngào chảy ra theo lỗ hổng.

Ngọt ngon miệng còn mang theo một mùi thơm đặc biệt.

Cho dù không nói nó vốn là nhân sâm tinh, chỉ dựa vào cảm giác thanh thúy ngọt ngào này, coi như hoa quả cũng không tệ.

Nhưng hương vị có ngon hơn, ăn lâu thì ai cũng muốn buồn nôn.

Triệu Khách cũng là như thế, dù biết thứ đồ chơi này là đồ tốt, có thể ăn nhiều, luôn cảm thấy trong miệng khô cằn, không có chút nước.

Hắn gọi ra sách tem, nhìn phía trên sách tem còn có đầy hai trang nhân sâm tinh.

Cây thô nhất lớn nhất gần như sắp to bằng bắp đùi, là lão nhân sâm tinh kia, trái cây trên đỉnh đầu khoảng một trái táo.

Cây nhân sâm tinh này lại là hiệu quả tốt nhất, Triệu Khách vẫn không chịu ăn, là muốn giữ lại xem có thể luyện chế thành đan dược gì đó hay không, phát huy dược hiệu đến cực hạn, nếu cứ ăn sống như vậy, không khỏi quá lãng phí.

Nhìn đống nhân sâm chồng chất như núi trong sách tem, Triệu Khách không nhịn được thở dài, cũng không biết những thứ này cần hắn ăn bao lâu mới có thể gặm sạch.

Triệu Khách đang ăn như nhai sáp nến, tẻ nhạt vô vị, đột nhiên một cơn gió mát thổi qua.

Lỗ tai Triệu Khách khẽ động, chỉ nghe trong tiếng gió mang theo một tràng tiếng bước chân dồn dập, trong tiếng bước chân còn mang theo một tràng tiếng lục lạc đinh đang.

Bởi vì là dưới đầu gió, tiếng động theo gió đến, nghe rất gần nhưng trên thực tế cả hai cách xa nhau còn một đoạn.

Nhưng chờ Triệu Khách ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một hòa thượng áo trắng, đầu trơ trụi, hai chân trần trụi, trên tay cầm một chuỗi Phật châu, về phần tiếng lục lạc cũng vang lên từ bên hông hòa thượng.

Tốc độ chạy của hòa thượng cực nhanh, giậm chân sinh phong, lúc chạy qua bên cạnh Triệu Khách, con mắt nhìn lướt qua tên người Triệu Khách, hình như lúc đầu cũng không để ý.

Nhưng khi ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Khách, đột nhiên trừng mắt, bước chân dừng lại, xoay đầu, ánh mắt kiểm tra qua lại trên người Triệu Khách.

Hòa thượng quan sát Triệu Khách, Triệu Khách cũng quan sát hòa thượng.

Trông hòa thượng này tuổi tác không lớn, cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi nhưng lớn lên lại có một vẻ ngoài tốt.

Môi đỏ da trắng, mày kiếm đại yếu, mũi cao gầy, khuôn mặt gầy gò, góc cạnh rõ ràng, nếu dáng vẻ này ở trong hiện thực, còn tốt hơn đám tiểu thịt tươi kia rất nhiều.

Hai người nhìn thẳng vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Triệu Khách và hòa thượng nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được rùng mình, trên dưới cả người cũng hơi mất tự nhiên.

Nhưng sau sự xấu hổ ngắn ngủi, nhanh chóng chắp tay trước ngực nhìn về phía Triệu Khách, nói: "Bần tăng Hà Nam Lạc Dương Bạch Mã Tự Thông Huyền, hữu lễ."

"Bạch Mã Tự?"

Triệu Khách rất quen thuộc với Lạc Dương, dù sao chỗ dừng chân cuối cùng của lão gia tử cũng là Lạc Dương, ở một lần là hơn mười năm, hôm nay mới dọn đi.

Tất nhiên Triệu Khách cũng từng đến Bạch Mã Tự, nơi này là chùa hàng đầu Trung Nguyên, nhưng lúc ấy Triệu Khách cũng không nhìn ra cái gì.

Nhưng bây giờ hòa thượng này tự xưng ở Bạch Mã Tự, ngược lại khiến Triệu Khách cảm thấy khá bất ngờ, trong lòng cũng có chút hảo cảm, nói ra hai người cũng coi là nửa đồng hương.

"Đại sư phụ khách sáo!"

Có lẽ là quen thuộc, cũng có lẽ từ khi Triệu Khách biết được có người đưa thư hệ xem bói, tâm lý đề phòng trở nên mạnh hơn, mặc kệ đối mặt với ai có phải người đưa thư hay không, Triệu Khách cũng không muốn lộ ra tên thật.

Nghe được trong khẩu âm của Triệu Khách có vài phần cảm giác quen thuộc, ánh mắt Thông Huyền sáng lên, tiến lên trước nói: "Xin hỏi pháp danh của đại sư."

"Pháp danh??"

Đầu tiên Triệu Khách hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu được, tám chín phần mười là chuỗi Phật châu trong lồng ngực của hắn giở trò quỷ, cộng thêm việc hắn bị hoa đồng xóa sạch lớp ngụy trang.

Hắn để lộ ra mái tóc ngắn gọn gàng, khiến vẻ ngoài hơi giống một tên hòa thượng.

Dù sao ngoại trừ hòa thượng, người bình thường đều giữ lại bím tóc.

Một số Vân Du tăng nhân vì thời gian dài không có điều kiện hớt tóc, cho nên tóc sẽ mọc ra một chút, thường đều là tóc ngắn như Triệu Khách, chỉ có điều còn lâu mới có được dáng vẻ tinh tế của Triệu Khách.

Cho nên Thông Huyền tưởng Triệu Khách làm hòa thượng, cũng không suy nghĩ quá nhiều.

Triệu Khách suy nghĩ, trông Thông Huyền trước mắt lại có mấy phần đạo hạnh, không bằng hắn đi theo hắn ta trước xem có thể tu luyện được phương pháp Phật môn gì đó trên người hắn ta hay không, mở ra chân truyền của Phật châu trên tay hắn.

Nghĩ đến đây, trên mặt Triệu Khách xuất hiện nụ cười, liên tục xua tay nói: "Không dám không dám, gọi Ngộ Năng là được."

Triệu Khách định lấy pháp danh Ngộ Không.

Nhưng nghĩ lại pháp danh này đã sắp nghe nát, còn không bằng chân thật chút, Ngộ Năng cũng rất dễ nghe.

"Hóa ra là pháp sư Ngộ Năng, pháp sư tự tu hành ở phương nào?"

Triệu Khách nghe ra trong lời nói của Thông Huyền có chút thăm dò, nhưng Triệu Khách thấy loại thăm dò này đơn giản như con nít ranh.

Bình Luận (0)
Comment