Về phần Hoàng bì tử, lúc này ngã trên mặt đất run rẩy, đầu lưỡi thè ra rất dài, trong chốc lát đã gầy đi trông thấy, máu trên người bị rút sạch.
Nhưng trong chốc lát không chết được.
Nhưng dù nó chỉ hô hấp rất nhẹ nhàng cũng liên quan đến cơ bắp phổi, vì thiếu máu dẫn đến nội tạng suy kiệt, khiến bắp thịt cả người co rút.
Nói thẳng ra, mỗi một tấc cơ bắp trên dưới cả người đều sẽ sinh ra cảm giác nhói đau khi rút gân, bao gồm cằm, đầu, cổ, tất cả mọi thứ trên người ngươi...
Đây tuyệt đối là quá trình sống không bằng chết.
Triệu Khách đã sớm phát hiện có một con Hoàng bì tử đi theo hắn.
Ẩn nấp khá tốt, đáng tiếc đã chọn sai người, Triệu Khách có được “Tự nhiên chi nộ”, môi trường tự nhiên càng là nơi tốt, càng có thể xuất quỷ nhập thần.
Không cần vận dụng năng lực đặc thù Tự nhiên chi tức này.
Triệu Khách chỉ kích hoạt nhân cách Sắc dục, thả lỏng thân thể đã khiến bản thân dung hợp hoàn mỹ với hoàn cảnh tự nhiên xung quanh.
Đưa tay nhấc tên này lên khỏi mặt đất, Triệu Khách không nhịn được lắc đầu.
"Cuối cùng vẫn không phải lão tiên!"
Trong không gian khủng bố thứ ba, Triệu Khách biết sự lợi hại của lão tiên, cũng biết trên người bọn họ đều tu ra yêu đan.
Trên tay hắn cũng có một viên.
So sánh Hoàng bì tử với tên kia, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Nếu không, hắn cũng có thể thêm một số thu hoạch ngoài định mức.
Đương nhiên nói trở lại, nếu thật sự gặp phải lão tiên loại cấp bậc kia, với trạng thái hiện tại của Triệu Khách, e rằng chỉ có thể lựa chọn đường chạy.
"Ừm, cũng sắp đuổi tới!"
Triệu Khách quay đầu nhìn ra sau, trong lòng tính toán thời gian, ánh mắt nhìn thoáng qua con đường lớn phía trước, đợi sau khi thấy một nhà cỏ bỏ hoang cách đó không xa, khóe miệng giơ lên, cất bước đi về phía nhà cỏ.
Một bên khác, đạo sĩ khống chế Hoàng bì tử hóa thành bóng đen, gia tốc đuổi theo cả quãng đường, trên đường Hoàng bì tử không ngừng dừng lại, nhếch mũi ngửi trong không khí.
Đang ngửi mùi khai nước tiểu mà đồng bạn để lại ven đường, để phán đoán phương hướng.
Đừng thấy đạo sĩ khống chế một bóng đen đuổi theo, nhưng bóng đen là Hoàng bì tử biến hóa ra, tốc độ cũng không nhanh là bao.
Thấy mặt trời đã sắp xuất hiện.
Hoàng bì tử cũng mệt mỏi quá sức, dù đạo sĩ không nặng, trên người lại một đống đồ linh tinh, kiếm đồng tiền, tấm gương, Tang hồn đinh gì đó, mấy thứ lung tung rối loạn cũng ít nhất có năm sáu cân.
Một đường đuổi theo đến bây giờ, đã sớm mệt mỏi gục xuống.
"Phế vật!"
Thấy Hoàng bì tử càng ngày càng chậm, đạo sĩ dứt khoát đi xuống, sau khi bấm niệm pháp quyết niệm chú, chỉ thấy trong khoảng đất sau lưng bốc lên một trận, một bộ cương thi thò đầu ra từ trong đất.
"Đáng tiếc, mặc dù hòa thượng kia đủ huyết khí nhưng trong máu có dính phật khí, nếu không dùng máu của hắn cho ngươi ăn, hiện tại ngươi cũng có thể tu thành đồng thi."
Đạo sĩ nói chuyện, lấy ra một cái bình nhỏ từ trong tay áo, rót hết cho cương thi.
Chợt ném nửa bình còn lại cho Hoàng bì tử để nó bổ sung một ít thể lực, hắn ta còn lấy ra một viên đan hoàn thả vào trong miệng, bò tới dưới bóng cây để con chồn bôi thuốc lên mông cho hắn ta.
Chỉ là chưa nghỉ ngơi được bao lâu, đạo sĩ đột nhiên nhấc mũi lên.
Một mùi thơm theo gió thổi đến, lại càng ngửi càng thơm.
Đừng nói là đạo sĩ, ngay cả Hoàng bì tử bên cạnh cũng đứng thẳng người như người, nhếch mũi ra sức hít ngửi.
"Mùi thơm từ đâu tới?"
Đạo sĩ đứng lên, đá một chân vào mông Hoàng bì tử, nói: "Đi theo mùi thơm đi!"
Lúc nói chuyện, chỉ thấy Hoàng bì tử kéo đạo sĩ tìm kiếm dọc theo mùi thơm, đi không bao xa đã thấy một chòi hóng mát đứng thẳng trên đường.
Mùi thơm này cũng truyền ra từ trong chòi hóng mát.
Lại nhìn lên, trong chòi hóng mát có một lão đầu đang đứng trước nồi, trong một cái nồi lớn tràn ngập mùi thơm đồ ăn.
Vốn đi đường cả nửa ngày, trong bụng đạo sĩ đã sớm đói đến ùng ục ục kêu to.
Lúc này ngửi được mùi thơm càng không chịu nổi, dẫn theo Hoàng bì tử sải bước đi tới.
Đạo sĩ đi vào, cẩn thận nhìn lên.
Chỉ thấy một lão đầu hơn tám mươi tuổi, tóc đã bạc trắng nhưng tay chân lại vững vàng.
"Phanh phanh phanh..."
Lưỡi dao nhanh chóng chặt thịt thành thịt băm, nhấc nắp nồi lên chỉ thấy trong nồi sắt đang chế biến một nồi canh thịt.
Nước canh màu ngà sữa, thỉnh thoảng có xương cốt và miếng thịt nổi lên ở bên trong, tản ra một mùi thơm đặc biệt.
Thỉnh thoảng lão đầu thêm chút thịt băm vào trong nước canh, thịt băm trộn thêm rau xanh, ngón tay vo thành từng viên thịt tròn vo, thuận theo lòng bàn tay rơi vào nồi nước bên cạnh.
Từng viên thịt tròn vo có hình, ngưng tụ không tan, thịt hồng trộn lẫn chút rau dại mùi thơm ngát, chắc chắn khiến người ta thấy thèm ăn.
Lúc này, chỉ thấy lão đầu mở bàn tay ra.
Một miếng bột vuông vức, nhẹ nhàng để lộ ra dưới ánh mặt trời, trông như trong suốt, mỏng đến mức người ta nghi ngờ có thể gánh chịu được trọng lượng của viên thịt hay không.
Đã thấy lão đầu lật tay khẽ quấn miếng bột lên viên thịt, ngón tay bóp, miếng bột và viên thịt kết hợp hoàn mỹ, thêm một cái đuôi, bị bóp thành lỗ tai tinh xảo.