Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 744 - Chương 744. Mở Hắc Điếm, Ta Là Chuyên Gia

Chương 744. Mở hắc điếm, ta là chuyên gia Chương 744. Mở hắc điếm, ta là chuyên gia

Tròn vo đặt ở chỗ đó, có mèo có thỏ, dáng vẻ mềm mại đáng yêu khiến trong lòng người ta vui vẻ.

"Ực!"

Thấy thế, đạo sĩ không nhịn được nuốt nước bọt, sải bước đi tới, nói: "Lão đầu, có gì ăn à!"

Đạo sĩ nói chuyện, con mắt không thể rời khỏi chiếc nồi lớn kia.

"Ta bán mì hoành thánh hoàng năng, rất rẻ, ba văn tiền một bát." Lão đầu quay đầu, khom người trông lưng hơi còng, cẩn thận nhìn kỹ, lúc đi đứng còn hơi cà nhắc.

"Mì hoành thánh hoàng năng! Chưa từng nghe, nếm thử một bát trước, không ngon không trả tiền!"

Đôi mắt đạo sĩ linh lợi đảo quanh, nghiêng mông ngồi xuống cái bàn bên cạnh.

"Tốt tốt tốt! Đạo gia ngài chờ một lát."

Chỉ thấy lão đầu liên tục gật đầu, một bát mì hoành thánh vào nồi.

Chỉ chốc lát đã được nhấc ra, da mỏng sáng long lanh trong suốt, nhân thịt bên trong lộ ra một màu hồng đặc biệt, khiến mì hoành thánh càng tươi mới ngon miệng.

Trong bát đã sớm để rau dại và đồ gia vị, nấu xong mì hoành thánh thả vào trong bát, thêm một muỗng nước canh, chỉ thấy nước canh trắng mà không dầu, mập mà không ngán.

Nước canh khiến rau dại nổi lên, phối hợp mì hoành thánh trong suốt sáng long lanh, cuối cùng thêm một thìa dầu vừng.

Trong chốc lát bốn màu xuất hiện, mùi thơm nức mũi.

"Mời nhấm nháp, mì hoành thánh hoàng thang."

Lão đầu híp mắt bưng mì hoành thánh lên bàn, lão đạo cũng đã sớm đợi không kịp, cầm lấy cái muỗng bên cạnh múc một thìa mì hoành thánh, sau khi nhẹ nhàng thổi hai lần, ngậm một cái vào trong miệng.

Chợt, chỉ thấy đạo sĩ trừng mắt: "Ăn ngon!"

Chỉ thấy đạo sĩ húp một ngụm đầy nước canh cùng mì hoành thánh, cắn rách lớp vỏ trơn bóng của mì hoành, ngậm trong miệng cẩn thận thưởng thức.

Nước canh trượt qua trượt lại ở trên đầu lưỡi,

Cảm giác hương vị tươi mới quanh quẩn giữa răng môi, trộn lẫn nước canh đậm đặc, sau khi ăn hết mùi rau dại thơm ngát tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

Sau khi ăn một miếng, vốn đạo sĩ đã hạ quyết tâm, kiên quyết không nói ăn ngon lập tức sửa miệng.

Xẹt xẹt...

Mới chỉ ăn hai cái, đạo sĩ không nhịn được chẹp miệng, ăn đến mức nuốt hết nước bọt không được chảy ra.

"Chi chi chi..."

Nhìn đạo sĩ ăn say sưa ngon lành, Hoàng bì tử bên cạnh cũng thấy rất thèm, không ngừng ôm bắp đùi đạo sĩ cầu xin.

Đạo sĩ nhíu mày, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn một con chồn.

"Đây đây đây! Ăn no rồi, đúng là một phế vật, nếu không phải đạo gia ta bị thương mông, đã sớm đuổi kịp tên khốn kia."

Chỉ thấy hắn ta đưa hai chén mì hoành thánh đã nếm qua cho con chồn.

Bản thân lại nói với lão đầu: "Lại cho hai bát."

"Đây đây!"

Lão đầu gật đầu, vội vàng làm tiếp hai bát cho đạo sĩ, đồ đã có sẵn, chỉ tốn chút thời gian hai bát mì hoành thánh đã lên bàn.

Chỉ thấy con chồn bên cạnh đúng là thành tinh, con mắt nhìn chằm chằm chén mì hoành thánh này, trên mặt nở nụ cười nhân tính.

Chỉ thấy trên nước canh nóng hổi có một tầng dầu vừng màu vàng óng và rau xanh biếc, trông rất đẹp mắt.

Móng vuốt cầm cái thìa, dùng thìa nhỏ nhẹ nhàng khuấy một cái, trong chén mì hoành thánh lập tức trở nên sinh động, một động vật nhỏ mềm mại đáng yêu xoay một cái, va chạm nhau trong chén.

Chắc chắn đã tăng thêm mấy phần niềm vui thú.

Lúc này, con chồn dùng cái muỗng lay động, một viên mì hoành thánh ú, chất phác đáng yêu rơi vào muỗng.

Con chồn không chớp mắt nhìn chằm chằm mì hoành thánh, đây không phải là nó sao?

Thấy thế, con chồn cũng vui vẻ, ngậm một miếng mì hoành thánh vào trong miệng, ăn không ngậm miệng được như đạo sĩ.

Sau khi ăn xong nguyên một bát mì hoành thánh, cẩn thận nhớ lại hương vị ngon miệng vừa rồi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn sung sướng.

Ngẩng đầu nhìn lên, đạo sĩ đã quét sạch sành sanh hai bát mì hoành thánh, không còn lại một giọt canh, hài lòng vỗ bụng, cẩn nhận nhớ lại, đây là món ăn ngon mất mà hắn ta được nếm trong những năm gần đây.

"Đạo gia, ngài ăn xong, cái đó... Thuận tiện thanh toán đi."

Nhìn dáng vẻ bước đi vụng về của lão đầu, vốn đạo sĩ không định trả tiền, nhưng nghĩ lại có lẽ sau này còn ăn.

Nghĩ đến đây, chỉ thấy đạo sĩ lục lọi trong tay áo một trận, qua một hồi lâu mới ném ra một hạt bạc vụn, bày ra vẻ phóng khoáng nói: "Không cần trả lại, giữ lại cho lần sau đi."

Nói lời này, đạo sĩ dẫn theo Hoàng bì tử đứng dậy muốn đi, chỉ là vừa đi hai bước, con mắt đạo sĩ đột nhiên trợn to.

Một cảm giác gai đau bén nhọn mạnh mẽ truyền đến từ bụng.

Không chỉ hắn ta, con chồn đi bên cạnh cũng cảm thấy cảm giác đâm đau trong bụng càng ngày càng mạnh.

"Có độc!"

Sắc mặt đạo sĩ đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn lão đầu, chỉ thấy lão đầu ngồi trên ghế không nhanh không chậm lấy ra một tẩu thuốc.

"Chi chi chi!"

Lúc này con chồn bên cạnh đột nhiên nhìn chằm chằm cái thảm mềm dưới mông lão đầu.

Da lông màu vàng đất giống như đúc da lông trên người nó, trong chốc lát một dự cảm xấu lan tràn trong lòng đạo sĩ.

"Ha ha, thật xin lỗi, mở hắc điếm, ta là chuyên gia."

Triệu Khách gõ tẩu thuốc trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười đánh giá đạo sĩ và con chồn, đưa tay kéo trên mặt một cái, một tấm da người bị Triệu Khách giật xuống từ trên mặt, tiện tay ném vào trong nồi đun nước bên cạnh.

Bình Luận (0)
Comment