Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 745 - Chương 745. Mở Hắc Điếm, Ta Là Chuyên Gia (2)

Chương 745. Mở hắc điếm, ta là chuyên gia (2) Chương 745. Mở hắc điếm, ta là chuyên gia (2)

Sau khi thấy hình dáng của Triệu Khách, khuôn mặt đạo sĩ lúc sáng lúc tối thét to: "Là ngươi!"

Lúc nói chuyện, chỉ thấy ngón tay đạo sĩ bóp pháp quyết, muốn gọi ra cương thi.

Chỉ là lúc này bụng càng ngày càng đau, đau đến mức hắn ta khó hít thở, dường như mỗi một đoạn ruột trong bụng đều dính vào với nhau.

Đừng nói bóp quyết niệm chú, ngay cả ngón tay chạm vào nhau cũng run rẩy như bị kinh phong.

Độc này là kịch độc trên gai của nhện mặt người, vô cùng độc.

Lúc ấy Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ rút độc ra, hóa thành một đoàn thu vào sách tem, cũng không ngờ nhanh như vậy đã có đất dụng võ.

Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm.

Vì muốn che đậy mùi thối của độc tố, đặc biệt dùng Nhiếp nguyên thủ lặp đi lặp lại thu lấy tinh luyện độc tố, cuối cùng trở nên vô sắc vô vị, độc tố cũng hạ thấp rất nhiều.

Nếu dùng dung dịch ban đầu, sợ là hiện tại một người một yêu này đã sớm thành xác chết.

Thực lực của đạo sĩ này không tính yếu, ngoại trừ khống chế cương thi còn có không ít thủ đoạn.

Hắn tạo ra hai phân thân ác khuyển, thật ra một mặt là muốn dẫn dắt cương thi khó giải quyết rời đi.

Dù sao Triệu Khách không xác định gậy tang trên tay hắn sẽ có tác dụng với một cương thi không có hồn phách, không có khí tức.

Một mặt khác cũng muốn thử sâu cạn của đạo sĩ này một chút.

Kết quả một tên hồn phi phách tán, khiến Triệu Khách nhận lấy phản phệ nhất định.

Một tên khác dựa vào đánh lén lại chỉ cắn vào mông hắn ta một cái, đã bị cương thi nhanh chóng chạy tới xé vỡ nát.

Nếu trên tay hắn có đủ điểm bưu điện, Triệu Khách không ngại xử lý hắn ta chính diện.

Nhưng hiện tại trên tay hắn đã không đủ 10 điểm bưu điện, muốn đối phó đạo sĩ này vẫn được.

Nếu phải đối mặt với cương thi kia, Triệu Khách chỉ dựa vào gậy tang trên tay, e rằng quá miễn cưỡng.

Tính toán thời gian, cũng không xê xích gì nhiều, Triệu Khách không có sức tốn thời gian với hai tên này, lấy ra một cái búa từ trong sách tem, đi đến trước mặt đạo sĩ.

Trên đầu búa mang theo mùi máu tươi nồng đậm, phía trên còn dính huyết tương tươi mới, sau khi bị Triệu Khách giơ cao lên đỉnh đầu, còn nói: "Có di ngôn gì?"

"Ta... Ta..."

Nhưng đạo sĩ vẫn chưa nói xong, một tiếng xé gió vang lên, theo đó là một tiếng xương vỡ vụn "két", đạo sĩ ngã mạnh xuống đất.

Một đôi mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Nhìn xác đạo sĩ, Triệu Khách lắc đầu: "Thật xin lỗi, không có hứng nghe."

Nói chuyện, chỉ thấy Triệu Khách ước lượng chiếc búa, đi đến con chồn ở bên cạnh.

Một cơn gió mạnh thổi tới khiến rừng cây ở hai bên đường va đập vào nhau, phát ra tiếng động như là biển gầm.

Nhưng cũng thỉnh thoảng truyền đến một trận tiếng đánh phanh phanh phanh.

Mặt trời bắt đầu xuống núi.

Trong đêm gió núi lạnh buốt thổi qua, khiến Thông Huyền không nhịn được rùng mình một cái, đột nhiên giật mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng.

"Ai!"

Một đôi mắt đỏ hồng đột nhiên mở ra, đầu tiên trước mắt hơi mơ hồ, theo ánh lửa, Thông Huyền dần thấy rõ một thanh niên nhỏ gầy đang ngồi cạnh đống lửa đưa lưng về phía hắn ta.

Nhận ra giọng nói của Thông Huyền ở sau lưng, chỉ thấy thanh niên đứng bật dậy nhìn Thông Huyền, vui mừng nói: "Đại sư ngươi đã tỉnh."

Thông Huyền há hốc mồm, phát hiện cổ họng mình đặc biệt khàn, sau khi nuốt nước bọt mấy cái mới ngồi dậy.

Nhưng thân thể hơi động đậy, đã cảm thấy bụng đâm đau khó nhịn, cúi đầu nhìn lên.

Lúc này mới thấy mảng lớn cơ bắp trên bụng hắn ta đã hiện ra màu tím đen, đặc biệt miệng vết thương gồ lên cao cao, hơi động đậy sẽ có máu đen chảy ra từ trong vết thương.

"Đại sư không nên động đậy, thương thế của ngươi rất nghiêm trọng."

Thanh niên vội vàng đè lại bả vai Thông Huyền, đỡ hắn ta chậm rãi nằm xuống.

"Ngươi là ai, đây là đâu?"

Thông Huyền nói chuyện, trong đầu cũng đồng thời nhớ lại hình ảnh trước khi hắn ta ngất xỉu, dường như có người cứu hắn ta, không phải là người thanh niên này?

"Ta tên Cốc Điền Nhạc, vốn lên núi tìm đệ đệ ta bị mất tích, kết quả thấy đại sư bị thương, liền đưa ngài đến trốn trong miếu đổ nát này..."

Cốc Điền Nhạc kể rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện này.

Thông Huyền gật đầu, cảm thấy may mắn đồng thời, không khỏi lại nhíu mày, nói: "Nơi này yêu ma hoành hành, sợ là đệ đệ ngươi..."

Thông Huyền vừa dứt lời.

Đôi mắt Cốc Điền Nhạc lập tức đỏ lên, lấy ra một cục xương từ trong ngực, giọng nói trở nên nghẹn ngào, muốn dùng tay che giấu nỗi đau khổ của hắn ta: "Ta tìm được ngay bên cạnh đại sư, mặc dù đã thành xương cốt nhưng y phục trên người hắn tuyệt đối không sai."

Sắc mặt Thông Huyền ảm đạm, chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, thí chủ nén bi thương."

Cốc Điền Nhạc cẩn thận bọc tốt xương cốt, cho Thông Huyền uống một ngụm nước nóng, hai người trò chuyện đến nửa đêm, Thông Huyền không khỏi thở dài.

"Đều tại ta quá tự phụ, bây giờ suy nghĩ một chút, tuy tên trộm kia hèn hạ nhưng hình như đã sớm có mưu đồ, cướp bảo vật ta, để lại ta kéo dài thời gian, tuy hèn hạ nhưng cũng là ta gieo gió gặt bão, chẳng trách người ngoài."

Thông Huyền tự nghĩ lại, chỉ cảm thấy tỉnh lại quá muộn, hiện tại mới rơi vào kết cục này.

"Đại sư, tiếp theo ngài có tính toán gì." Cốc Điền Nhạc mở miệng hỏi.

"Dự định..."

Bình Luận (0)
Comment