Nếu bị người xa lạ nhìn thấy, không chừng còn tưởng gặp được bạch cốt tinh.
"Xong!"
Trong lòng Triệu Khách vui vẻ, hắn đã tu thành Bạch cốt quan.
Ngay lúc Triệu Khách còn chưa kịp cẩn thận trải nghiệm sự ảo diệu trong đó, đột nhiên tâm thần Triệu Khách chấn động, ánh mắt nhìn ngón tay của mình, phát hiện xương trên ngón tay lại bắt đầu hoá đá từng chút một.
Không chỉ ngón tay, còn có xương cốt những nơi khác cũng bắt đầu vỡ ra, cảm giác gai đau khoan tim khiến Triệu Khách như rơi vào vực sâu, trái tim nguội lạnh: "Không tốt!"
Triệu Khách vội vàng ổn định tâm thần muốn dừng lại, nhưng lại phát hiện căn bản vô dụng, thân thể của hắn đang nhanh chóng khô héo.
"Hỏng bét! Đây là bạch cốt phản phệ, muốn ta hóa thành bụi bặm."
Thấy thế, trên trán Triệu Khách không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, hắn biết sự nguy hiểm của Bạch cốt quan đã xuất hiện ở trên người hắn.
Nếu Thông Huyền biết được, chắc chắn lúc này sẽ thông báo giải thích pháp như thế nào, đồng thời sớm hộ pháp cho hắn.
Nhưng bản tôn tiến bộ quá nhanh, hoàn toàn khác phân hồn.
Lúc này xuất hiện chỗ sơ suất, Triệu Khách muốn gọi phân hồn cầu cứu, lại phát hiện ý thức của hắn cũng gần mơ hồ.
Nhưng đúng vào lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng "ken két".
Theo tiếng động như trứng gà phá xác, chỉ thấy một con rết đầu vàng đi ra từ Phật đầu trên tay Triệu Khách, thân thể khẽ động, chui vào đầu khớp xương của Triệu Khách.
"Két két!"
Con rết màu vàng leo ra Phật châu lập tức hưng phấn giãy giụa thân thể như mãng như rắn, cái vuốt lít nha lít nhít chui vào đầu khớp xương của Triệu Khách
Đầu màu vàng trèo lên theo cột sống Triệu Khách, tiến vào trong đầu Triệu Khách.
Há miệng phun ra một luồng ánh sáng vàng vào trên người Triệu Khách.
Trong chốc lát, ánh sáng lóe lên, Triệu Khách cảm thấy cả người như bò đầy con kiến, đồng thời trong đầu vang lên ong ong.
Cũng không biết qua bao lâu, chờ Triệu Khách mở mắt hắn đã rời khỏi trạng thái Bạch cốt quan.
"Được rồi??"
Triệu Khách ngây người một lúc, cúi đầu nhìn Phật châu trên tay mình, phát hiện Phật châu vẫn như cũ, càng sáng hơn trước đó.
Dưới hạt châu bằng xương lấp lóe ánh sáng vàng, ngón tay Triệu Khách túm một cái, trong chốc lát một chú văn kỳ dị xuất hiện phía trên Phật châu.
"Bạch Giáo phạm tâm chú!"
Triệu Khách nhíu mày, nhìn chú văn nổi lên Phật châu, trong đầu lại hiện ra tin tức tương ứng.
Thậm chí cũng hiểu rõ ràng lai lịch của chuỗi Phật châu trên tay.
Tâm thần khẽ động, một đoạn tin tức hiện ra trong đầu, sau khi Triệu Khách cẩn thận đọc mới biết được, thì ra chủ nhân trước của chuỗi Phật châu này là của Đại pháp vương Bạch Giáo, Nhân Tăng Lãng Mã nắm giữ.
Ở trong tiếng Tạng, Nhân Tăng là chỉ cầm minh.
Lãng Mã là biểu tượng thần thánh, cường đại.
Tên này lại là Đại pháp vương Bạch Giáo, địa vị gần với chủ một giáo, có thể thấy chắc chắn cũng là một người mạnh mẽ.
Lai lịch của chuỗi Phật châu này càng không tầm thường.
Lúc Bạch Giáo tranh bá với những giáo phái khác, chém giết cao tăng Phật sống trong giáo của bọn họ, lấy xương lông mày, đoạt lấy tinh hoa để chế thành.
Bạch Giáo trải qua hai đời Giáo chủ, bảy đời Pháp vương, trước khi mỗi một thời đại lâm chung đã để lại một bộ phận truyền thừa ở trong Phật châu, tích lũy tháng ngày có thể gọi là thánh vật Bạch Giáo.
Đằng sau còn có một đoạn di ngôn sau cùng do Nhân Tăng Lãng Mã lưu lại trước khi lâm chung.
Triệu Khách nhìn sơ qua một lượt.
Ý đại khái là, hắn ta niết bàn, nếu hậu nhân lấy được truyền thừa, có thể tiến về thánh địa Bạch Giáo kế thừa vị trí Pháp vương truyền thế của hắn ta.
Đồng thời, hắn ta còn đặc biệt nhắc nhở, đừng để lộ ra vị trí Long thai ở trong Trường Bạch sơn.
Nơi đây là cuống rốn Long mạch, chôn tại đây, nguyện một ngày kia Địa Long thăng thiên, cưỡi rồng mà lên, đắc đạo thành tiên.
Người lấy được chuỗi châu này có thể thử trăm năm sau chôn ở đây.
"Phi, chỗ kia, vẫn giữ lại cho các ngươi hưởng thụ đi."
Triệu Khách bĩu môi một cái, không hề hứng thú với cái gọi là Địa Long thăng thiên, đắc đạo thành tiên.
Huống hồ, Triệu Khách rất rõ ràng, e rằng Địa Long thăng thiên, đắc đạo thành tiên này là một nguỵ trang, không biết lừa gạt bao nhiêu người mạnh mẽ công lực thâm hậu, chôn bản thân ở trong đó biến thành phân hóa học.
Thậm chí Triệu Khách nghi ngờ, lúc trước Tát Mãn giáo cố ý lan truyền tin tức ra ngoài, lòng dạ hiểm ác, có tư tưởng xấu.
Lấy được truyền thừa bên trong, bây giờ Triệu Khách có thể nói là người nắm giữ chuỗi Phật châu chân chính.
Con rết màu vàng óng trong Phật đầu vẫn còn, chỉ có điều trông không còn đầy sức sống như trước.
Cho người ta một loại cảm giác hoàn toàn rơi vào ngủ đông.
Trừ khi Triệu Khách trả lại truyền thừa cho nó, nếu không nó vẫn là dáng vẻ này.
Triệu Khách nhắm mắt, cẩn thận cảm ngộ truyền thừa vừa lấy được.
Nhưng sau khi cẩn thận cảm ngộ một lát, Triệu Khách phát hiện truyền thừa trong chuỗi Phật châu này có thể nói là lộn xộn, không thành hệ thống.
Điều này cũng khó trách, giáo nghĩa Bạch Giáo khác với các giáo còn lại.
Không coi trọng kinh điển, sư đồ truyền nghề phần lớn là truyền miệng, giữ kín không nói ra.
Nói cho cùng, cũng là một đống lớn lung tung rối loạn nện vào đầu ngươi.