Đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía tòa miếu nát dưới núi, vẻ mặt ảm đạm, hắn biết Thông Huyền đã chết.
Sáng sớm hôm nay đã không chịu nổi.
Chết...
Triệu Khách nhìn từ góc độ phân hồn, chỉ thấy Thông Huyền nằm trên ván gỗ nát, bây giờ khuôn mặt tuấn tú có thần kia đã sưng vù nghiêm trọng, thật sự không thể nhìn thẳng.
Tuy tinh hoa nhân sâm kéo lại một hơi nhưng cũng thay đổi vẻ ngoài, cộng thêm tình hình vết thương của hắn ta.
Sau khi chết, khí huyết tán loạn, hơi thở trầm tĩnh lại liền dẫn đến bát khiếu đổ máu, vô cùng thê thảm.
Trước khi chết, Thông Huyền hô một tiếng, dùng hết sức kêu lên.
Hối hận!
Chỉ lỡ chân một bước, trong chốc lát rơi vào vực sâu, cho dù bỏ qua sự ảnh hưởng của Triệu Khách để làm lại lần nữa, kết cục của Thông Huyền vẫn không tốt hơn.
Làm người quá kiêu ngạo, lần này không sao, cũng không trốn thoát lần sau.
Triệu Khách xuống núi đi vào miếu nát, nhìn xác chết bên cạnh không khỏi cảm thấy thổn thức.
Thi triển Phệ hồn thuật rút ra hồn phách của Thông Huyền, làm thành quả cầu sinh mệnh bổ sung cho túi tiền của mình.
Không có cách nào, hiện tại Triệu Khách thiếu quả cầu sinh mệnh nghiêm trọng.
Chỉ dựa vào ba linh hồn đạo sĩ, con chồn, còn chưa đủ bổ sung tiêu hao của Triệu Khách.
Trên tay hắn cũng không có nhiều điểm bưu điện, cho nên Triệu Khách tạm thời không hứng thú với động vật có linh hồn, hắn nhất định phải đảm bảo có quả cầu sinh mệnh đầy đủ sinh khí mới được.
Để phân thân đi tìm một số gốc, một mồi lửa đốt xác Thông Huyền, thuận tiện để đoạn xương mà hắn bịa thành đệ đệ Cốc Điền Nhạc vào trong lửa, hoàn toàn đốt thành tro cốt.
"Ồ!"
Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt Triệu Khách, Triệu Khách đột nhiên nhận ra cái gì đó, quay đầu nhìn lên phát hiện thân thể phân hồn lại dần trở nên trong suốt dưới ánh lửa.
Cuối cùng biến thành xương trắng âm u từng chút một.
"Bạch cốt quan!"
Triệu Khách nhíu mày không nghĩ đến điều này, con ngươi phân hồn nhìn chằm chằm hài cốt bị đốt cháy trong biển lửa, lại còn tham ngộ đầy đủ Bạch cốt quan.
Hơn nữa chưa từng xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, điều này khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên.
Vung tay khẽ vẫy gọi phân hồn trở về.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, phát hiện một sợi phân hồn này lại là màu càng.
Hơn nữa phân hồn như độc lập đi ra từ trong linh hồn của mình, dù sau khi bị Triệu Khách thu hồi, vẫn duy trì cá thể độc lập như một quả cầu nhỏ lông xù, đợi trong thức hải của mình.
Triệu Khách cẩn thận cảm ứng một chút, phát hiện đoàn tiểu cầu này cũng không có bất kỳ tư duy gì.
Vẫn là một đoàn phân hồn của hắn.
Chỉ có điều sau khi tu thành Bạch cốt quan khiến đoàn phân hồn này trở nên kỳ quái, không chịu chủ động dung nhập vào nhân hồn của hắn.
"Ha ha, khá thú vị!"
Một sợi phân hồn của hắn tu thành pháp nhập môn Phật đạo nhưng không có ý thức của mình, Triệu Khách chỉ cần một ý nghĩ có thể hoán đổi ý thức trong phân hồn.
Cảm giác giống hệt lúc bình thường hắn sử dụng phân thân.
"Nếu phân hồn có thể tu luyện..."
Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Khách lóe lên, trong đầu nghĩ đến sáu nhân cách bị hắn thôn phệ, nếu để bọn họ tu luyện, chẳng phải thực lực của hắn càng thêm cường đại.
Đương nhiên, Triệu Khách cũng chỉ tưởng tượng suy nghĩ này mà thôi, còn chưa cuồng vọng đến mức lập tức thực hành.
Dù sao sáu nhân cách của hắn đều do cảm xúc tiêu cực sáng tạo ra.
Không hợp với công pháp Phật môn, huống hồ bọn họ cũng chưa chắc có cơ duyên gặp được một tên ngu kinh nghiệm sống chưa nhiều giống như Thông Huyền.
Chỉ là một sợi phân hồn này lại khiến Triệu Khách nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Nhưng hiện tại không có thời gian thử từng cái, Triệu Khách còn cần nắm bắt thời gian tu luyện Vô tướng kiếm kinh.
Nhưng Triệu Khách cũng không chú ý tới.
Ngay lúc Triệu Khách chuyên tâm tu tập Vô tướng kiếm kinh, chỉ thấy bóng tối sâu trong ý thức của Triệu Khách sinh ra một quả cầu màu xanh, cẩn thận thò nửa người trên tròn vo của mình ra từ trong bóng tối.
Dùng một đôi mắt hạt vừng nhìn chằm chằm đoàn phân hồn lông xù kia, non nớt gọi: "Lôi Mẫu!"
Dường như thấy quả cầu màu vàng kia không có động tĩnh gì, lúc này mới thấy quả cầu xanh lăn lộn thân thể của mình, chạy lên trước.
Sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp trên thân phân hồn kia, quả cầu nhỏ màu xanh cẩn thận dựa sát đầu vào phân hồn.
Dùng đuôi nhỏ sau mông cẩn thận ôm lấy phân hồn, hơi nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ mất.
Cẩn thận nghe còn có thể nghe được, trong miệng quả cầu nhỏ màu xanh phát ra tiếng nói yếu ớt, lặp lại một cái tên: "Lôi Mẫu..."
"Ầm ầm..."
Tiếng sấm điếc tai càng ngày càng mạnh, một chỗ khác thân thể Dương lão hắc hóa thành một lão ưng, đôi mắt nhìn chằm chằm sơn cốc này.
Theo cơn mưa to tưới nước lên lông vũ của hắn ta, cảm giác ướt nhẹp khiến tâm trạng Dương lão hắc càng ngày càng tồi tệ.
Tìm không thấy!
Hắn ta lật khắp mảnh rừng núi này, vẫn không tìm thấy cái gì.
Tên kia như đã mất tích.
Dù là mùi vị hay tiếng động đều như một giọt nước hòa vào trong sông, trong chớp mắt đã vô tung vô ảnh.
"Chẳng lẽ đã rời đi!"
Dương lão hắc nghĩ đến con tem bạch ngân hiếm thấy “Tự nhiên chi nộ” trong sách tem của Triệu Khách.