Có hai con tem này gia trì, kiếm pháp của Triệu Khách tung bay, sát cơ tứ phía, đủ để nhòm ngó cao thủ kiếm đạo hàng đầu, thi triển ra Vô tướng kiếm kinh, tất nhiên uy lực không phải bình thường.
Đến lúc này, Triệu Khách đã không có đường lui, được ăn cả ngã về không, ngươi không chết chính là ta vong!
"Phanh phanh phanh..."
Theo bóng dáng Triệu Khách và Dương lão hắc biến mất trong gió lốc, chỉ nghe tiếng gió bão đang gào thét, ngược lại bị một tràng tiếng đánh va chạm bao bọc.
"Ầm ầm..."
Trên bầu trời u ám, một tia sấm chớp phá vỡ vân tiêu, dường như đang báo hiệu sự thảm liệt của trận chiến đấu này.
"Phốc!"
Chỉ thấy móng vuốt xé mở Phật quang hộ thân, đâm thẳng vào sâu trong bả vai Triệu Khách, đồng thời luồng khí lạnh này hoàn toàn đóng băng khớp bả vai.
Cùng lúc đó, Triệu Khách chịu đau, hồn nhiên không có ý tránh né, một tay khác ngưng ra kiếm khí, đâm vào bụng Dương lão hắc.
"Ngươi điên rồi!"
Nhìn Triệu Khách không tránh không né mạo hiểm khả năng bị đâm thủng ngực, chỉ vì đâm hắn ta một kiếm.
Dương lão hắc trợn mắt, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách như nhìn về phía một người bị bệnh thần kinh.
Triệu Khách cũng không trả lời hắn ta, không! Phải nói là không có thời gian đi trả lời hắn ta.
Sau khi Dương lão hắc biến thân báo tuyết, tốc độ nhanh làm người ta líu lưỡi.
Triệu Khách chỉ có kiếm khí Vô tướng kiếm kinh, có thể đánh trúng Dương lão hắc.
Nếu đổi sang gậy tang, sẽ mất đi ưu thế của kiếm khí, hắn hoàn toàn không chạm được đến một sợi tóc của đối phương.
Nhưng dù vậy Triệu Khách cũng chỉ có dùng cách này, mới có thể đánh đối phương bị thương.
Triệu Khách có can đảm dùng cách chiến đấu bỏ mạng này, là vì hắn biết rõ Dương lão hắc sẽ không giết hắn.
Bởi vì hắn ta muốn hắn còn sống, còn sống mới có thể cho hắn ta giá trị lớn nhất.
Theo tiếng sấm cuồn cuộn, trong gió lốc chỉ thấy Triệu Khách giết đỏ mắt, cả người đã sớm biến thành người máu.
Cảm xúc tức giận càng mạnh, thiên phú chiến đấu cũng không ngừng tăng lên theo.
Cách chiến đấu của Triệu Khách tuyệt đối có thể xưng là cách đánh kinh điển trong chiến đấu, đó là không thèm quan tâm gì hết.
Biến bản thân thành thuốc cao da chó, ngươi đâm ta một đao, ta cũng phải cắn ngươi một miếng thịt.
Triệu Khách bị thương càng nặng, ngược lại ý chí lực càng cường đại.
Lúc này năng lực đặc thù Ý chí sắt thép của con tem “Lão binh” đã trở thành mấu chốt để Triệu Khách ỷ vào.
Dương lão hắc nhanh chóng phát hiện cách chiến đấu này, hắn ta không chiếm được chút lợi ích nào, vì hắn ta phải giữ lại ba phần lực, Triệu Khách lại hoàn toàn không kiêng dè gì.
Càng đánh như vậy, hắn ta càng chịu thiệt thòi.
Dương lão hắc hiểu rõ cách đánh này của Triệu Khách không kiên trì được bao lâu, hắn ta chỉ cần kéo, kéo dài là có thể quật ngã hắn.
Chỉ có điều, Dương lão hắc nhanh chóng phát hiện, mình lại không thoát được Triệu Khách.
Thì ra Triệu Khách dựa vào đồng tử phụ của Tham lam và cảm giác siêu mạnh của Cao ngạo.
Hắn nhìn rõ ràng mỗi một hành động của Dương lão hắc, thời gian dần qua Triệu Khách đã bắt đầu nắm giữ thế chủ động.
Chỉ thấy Triệu Khách cố ý lợi dụng một con mắt bị mù của Dương lão hắc, liều mạng tiến hành phản kích.
Dương lão hắc mù một con mắt khiến thực lực của hắn ta giảm mạnh, lúc này lại bị Triệu Khách dùng cách đánh vô lại, làm vết thương chằng chịt.
Trong chốc lát, Dương lão hắc trợn to mắt nhìn, e rằng nguyện vọng muốn bắt sống Triệu Khách của hắn ta không thực tế rồi.
Trong lòng giãy giụa như một cây thiên xứng.
Một mặt là kỳ trân trong sách tem của Triệu Khách khiến hắn ta đỏ mắt, mặt khác là tình cảnh của hắn ta càng ngày càng tồi tệ.
Rò ràng Dương lão hắc không kéo dài được nữa, còn kéo dài e rằng Triệu Khách không bị mài chết, người chết lại có thể là hắn ta.
Giữa mạng sống và bảo tàng.
Dương lão hắc không chút do dự lựa chọn cái trước.
Chỉ thấy Dương lão hắc đột nhiên dừng lại, vẻ tức giận biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là bình tĩnh như nước.
Một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Triệu Khách không hề như trước đó, đầy dục vọng và tức giận, chỉ lưu lại sát khí tinh thuần.
"Không tốt, tên này nghĩ thông suốt rồi!"
Phát hiện ánh mắt Dương lão hắc thay đổi, tinh thần Triệu Khách run lên, lại không vì vậy thu liễm sự tấn công, ngược lại dùng hết sức, không giữ lại chút nào đánh một kích toàn lực.
Hội tụ cả một thân Phật khí thành một thanh trường kiếm tam xích.
"Phù!"
Dương lão hắc thở ra một hơi: "Ngươi rất mạnh, trong số người đưa thư sơ cấp, cho dù không có tem năng lực, trừ những người đưa thư nắm giữ hệ không gian, tem đỉnh cấp, không có mấy người là đối thủ của ngươi, nhưng trò chơi dừng ở đây."
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt Dương lão hắc phun trào sát cơ, lại không hề nương tay, bóng dáng hắn ta lập tức mơ hồ trước mặt Triệu Khách, chỉ lưu lại một đạo tàn ảnh từng tầng tiêu tán trong không khí.
"Mãnh hổ sát!"
"Ngao!"
Mãnh hổ màu đen phát ra tiếng gầm gừ điếc tai, làm vỡ nát gió bão xung quanh, chỉ thấy một vệt đen như muốn đánh vỡ hư không, đánh một kích vào kiếm khí của Triệu Khách.