Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 757 - Chương 757. Xé Rách (3)

Chương 757. Xé rách (3) Chương 757. Xé rách (3)

Không hề có bất ngờ gì, đối mặt với một kích chắc chắn phải chết, kiếm khí của Triệu Khách hoàn toàn mờ nhạt như một lớp giấy, xuất hiện một vết rách, "ầm" một tiếng hoàn toàn vỡ nát.

"Chết đi!"

Trong mắt Dương lão hắc không có vui giận, không có hưng phấn, cảm giác như muốn bóp chết một con kiến, móng vuốt đâm thẳng vào tim Triệu Khách.

Nhìn ngón tay Triệu Khách càng ngày càng gần, đồng tử Dương lão hắc đột nhiên siết chặt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một viên đạn xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

Viên đạn màu đỏ mang theo ánh lửa nóng rực đột nhiên nổ tung trước mặt Triệu Khách và Dương lão hắc.

"Ầm!"

Ngay lúc ánh lửa nổ tung, một tiếng súng ầm vang truyền đến ngay sau lưng.

Đạn lửa nổ tung giữa hai người.

Tất nhiên Dương lão hắc không sợ loại trình độ đốt cháy này, nhưng cả người Triệu Khách lại dựa vào vụ nổ nhanh chóng rơi xuống.

Thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất, cũng không biết đụng gãy bao nhiêu gốc cây nhỏ, đột nhiên chộp vào một gốc cây đại thụ, thân thể dừng lại.

Sau khi thở ra một hơi mới đứng lên từ mặt đất, hai chân đang không ngừng run rẩy, không phải đang sợ là lực lượng bắp thịt đã không đủ để Triệu Khách có thể vững vàng chống đỡ thân thể.

Trên người mùi thối khét lẹt, tỏa ra khói xanh, máu tươi rơi xuống đất, suy yếu đến mức không có sức đứng lên.

Tay trái trên bả vai bên trái bất lực rủ xuống, vết thương trên vai còn bốc lên khí lạnh thấu xương.

Lúc này, chỉ cần không mù, đều có thể nhìn ra Triệu Khách đã đến cực hạn.

Dương lão hắc ngã nhào một cái giữa không trung, vững vàng rơi trên mặt đất.

Quay đầu nhìn về phía bụi cỏ, chỉ thấy phân thân Triệu Khách thò đầu ra từ trong bụi cỏ, nhanh chóng giơ hỏa thương trên tay lên.

Mục tiêu của họng súng cũng không phải Dương lão hắc, mà là Triệu Khách.

"Chờ chút! Ngươi muốn làm gì?"

Thấy thế, con ngươi ác độc của Dương lão hắc co vào, một loại dự cảm xấu hiện lên trong lòng hắn ta.

Triệu Khách ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, loại nụ cười kia là giải thoát.

"Ầm!"

Cùng lúc đó, ngón tay phân thân đè xuống cò súng, chỉ thấy trên hỏa thương bộc phát ra một chuỗi ngọn lửa, một viên đạn bắn xuyên qua ngực Triệu Khách.

"Khốn kiếp!"

Trong tích tắc nổ súng, Dương lão hắc hít một hơi thật mạnh, thân thể nhào mạnh lên trước, bộc phát ra tốc độ trước nay chưa từng có, hắn ta biết không thể để Triệu Khách chết như vậy.

Một khi Triệu Khách chết như thế, vậy cũng có nghĩa người đánh giết Triệu Khách không phải Dương lão hắc.

Như vậy, hắn ta cũng không có cách nào rút ra Mộng tưởng bảo thạch từ trong sách tem của Triệu Khách!

Hắn ta cố gắng nhiều như vậy, tất cả đều trôi theo dòng nước, càng đáng sợ hơn là một khi có người biết con đường Mộng tưởng bảo thạch này hoàn toàn biến mất vì hắn ta.

Dương lão hắc không dám suy nghĩ, hắn ta sẽ đắc tội loại người gì vì chuyện này.

Nhưng hắn ta biết rõ những thứ có thể lấy ra con số điểm bưu điện khủng bố, treo giải thưởng kinh người, những người muốn bóp chết hắn ta cũng đơn giản như hắn ta giết chết Triệu Khách.

Trong tích tắc, tốc độ của Dương lão hắc đạt đến một trạng thái cực hạn, dường như trong nháy mắt thời gian cũng chậm hơn tốc độ của hắn ta.

"Ầm ầm!"

Bầu trời có một đạo sấm sét chiếu sáng khắp nơi mờ tối.

"Phốc!"

Chỉ thấy móng vuốt đâm vào ngực Triệu Khách, xuyên ra ngoài từ sau lưng.

Cảm nhận được dòng máu nóng hổi và trái tim vẫn còn yếu ớt nhảy lên trong lồng ngực Triệu Khách, trên mặt Dương lão hắc hiện ra vẻ mừng như điên.

Một con mắt đỏ hồng kia căm tức nhìn khuôn mặt khét lẹt của Triệu Khách, gầm thét lên: "Người giết chết ngươi là ta!!"

Theo tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của Dương lão hắc, Triệu Khách gắng gượng chống đỡ mí mắt nặng nề, mở mắt trái ra, tay phải nắm chắc cánh tay Dương lão hắc.

Trong con ngươi đen trắng rõ ràng không ngừng bốc cháy dục vọng cầu sinh mãnh liệt, đồng thời càng ngày càng mạnh, dường như thứ bắt được không phải tay Dương lão hắc, mà là cọng cỏ cứu mạng mình.

Chỉ thấy Triệu Khách hé miệng, không ngừng hít sâu từng hơi.

Trong đầu nghĩ đến lời nói của lão đại Ngũ Quỷ trước khi chia tay, tự nhủ câu nói kia: "Sống thật tốt! Hít sâu thật nhiều."

"Ngươi!"

Dương lão hắc thấy thế, sắc mặt chấn động, đột nhiên nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn ra sau.

Chỉ thấy trong cơn mưa to, từng giọt nước đột nhiên ngưng kết giữa không trung, đồng thời ngưng tụ thành một quả cầu nước mới nặng nề nhỏ xuống.

Dương lão hắc cố gắng để ánh mắt của mình tập trung, miễn cưỡng có thể nhìn thấy từng sợi tơ lít nha lít nhít như sợi tóc.

Một sợi, hai sợi, ba sợi...

Đã nhiều đến đếm không hết, thấy thế Dương lão hắc cúi đầu nhìn cái tay cắm vào ngực Triệu Khách, dùng sức rút ra, muốn rút cái tay này ra khỏi ngực Triệu Khách.

Chỉ là dùng sức nhổ một cái, "cạch" một tiếng, cánh tay của hắn ta lại đứt gãy.

Thậm chí Dương lão hắc có thể thấy vết cắt chỉnh tề trên cánh tay cụt, cốt tủy còn dính vào nhau như là sợi, bị lôi kéo ra.

"Lúc nào!"

Dương lão hắc ngơ ngác nhìn cánh tay đứt, một lúc sau mới ngẩng đầu dò hỏi Triệu Khách.

Bình Luận (0)
Comment