Thấy trong hiệp hội xem bói cãi cọ ồn ào, chỉ có một tên người đưa thư yên lặng cúi đầu, từ đầu tới cuối duy trì sự im lặng.
"A? Tại sao ngươi không nói chuyện?"
Có người thấy hắn ta không nói lời nào, không khỏi mở miệng dò hỏi.
Lời nói vừa ra khỏi miệng, tiếng ồn ào xung quanh lập tức yên tĩnh lại.
Có người nhanh chóng kéo một đồng bạn vừa tra hỏi, khẽ nói: "Đừng làm phiền hắn, phương thức phát động của hắn là... Vị giác!"
Người đưa thư hệ xem bói kháng nghị, hiển nhiên không có hiệu quả gì.
Đầu tiên, thực lực người đưa thư hệ xem bói không tính là cường đại, nhưng trong số tất cả người đưa thư tuyệt đối là năng lực đốt tiền nhất.
Không có cách nào, xem bói hoặc là đốt tiền, hoặc là đốt sinh mệnh của mình.
Làm người đưa thư, đương nhiên sẽ chọn cái trước.
Nếu không đủ điểm bưu điện, bọn họ chắc chắn là một đám phế nhân.
Tiêu hao điểm bưu điện kinh khủng, chỉ dựa vào thu hoạch trong không gian khủng bố hoàn toàn không đủ.
Điều này cần nghĩ cách kiếm tiền ngoài định mức.
Làm sao kiếm tiền?
Đương nhiên là gia nhập hiệp hội xem bói.
Chỉ cần gia nhập hiệp hội xem bói là có thể thu hoạch được tiền tài viện trợ rất đầy đủ.
Vậy tiền tài viện trợ từ đâu tới?
Tất nhiên là đến từ các cửa hàng lớn trong Quỷ thị, những cửa hàng này đầu tư điểm bưu điện vào hiệp hội xem bói, cộng lại tuyệt đối là một khoản tài phú mà ngươi không nghĩ tới.
Cho nên, trên cơ bản tài lộ của những người đưa thư hệ xem bói này đều bị những thương hội to lớn phức tạp trong Quỷ thị khống chế trên tay.
Thậm chí, nói một cách không khách sáo, đại cổ đông hiệp hội xem bói cũng là những thương hội này.
Cũng như câu nói kia, tiền là vạn năng.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, nếu không sao trên tên Quỷ thị lại có chữ quỷ chứ.
Cho nên kim chủ đã lên tiếng, quyết tâm muốn lấy được Mộng tưởng bảo thạch trên người Triệu Khách.
Nên làm như thế nào, những người đưa thư hệ xem bói này cũng chỉ có thể cắn răng nhịn, căng da đầu đi làm.
Không thể trêu vào những kim chủ phía sau.
Bọn họ cũng chỉ có thể đổ tất cả lửa giận lên người đưa thư nhân sâm.
Chuẩn bị tiến hành nghi thức xem bói phức tạp để tìm ra Triệu Khách.
Thế nhưng, sau khi những người đưa thư hệ xem bói này chuẩn bị kỹ càng nghi thức lớn, kết quả lại khiến tất cả người đưa thư hệ xem bói gần như nôn ra máu.
Sau khi trả cái giá rất lớn, lấy được đáp án là: "Một con chó."
"Gâu! Gâu!"
Trời còn chưa sáng, thỉnh thoảng bên ngoài tiểu khu vang lên một tràng tiếng chó sủa dồn dập.
Khiến một đám chủ hộ trong tiểu khu thấy bực bội.
Tuy nhiên thỉnh thoảng xung quanh tiểu khu sẽ có một ít chó lang thang, nhưng có trời mới biết hôm nay xảy ra chuyện gì, những con chó lang thang này như phát điên, kêu lúc hơn nửa đêm.
Đương nhiên, đối với cư dân trong tiểu khu, đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn không có ý nghĩa, ngoại trừ phàn nàn vài câu, không có ai để ở trong lòng.
Cũng không xáo trộn việc sinh hoạt và nghỉ ngơi của những cư dân này.
"Buồn ngủ!"
Bảo vệ tiểu khu duỗi người một cái, vẻ mặt mệt mỏi uống một hớp, quay đầu nhìn lại thấy một thanh niên cầm theo đồ vật đi về từ bên ngoài.
Ánh mặt trời chiếu vào người thanh niên, một mái tóc ngắn, sóng mũi cao, da thịt không trắng nhưng lại là màu kiều mạch khiến người ta cảm thấy rất khỏe mạnh.
Đặc biệt khi hắn đi tới, cảm giác khiến người ta thấy thân thiết, ánh nắng tinh thần phấn chấn trên người rất dễ khiến trong lòng người ta sinh cảm giác thân thiết.
"Chào buổi sáng!"
Người thanh niên lên tiếng chào, quay người cầm hai cái túi nhựa đi vào tiểu khu.
Bảo vệ vô thức nhìn theo người thanh niên.
Phát hiện trong cặp mắt người thanh niên chợt lóe lên một vòng ánh sáng xanh tối.
Đầu tiên bảo vệ hơi ngạc nhiên nhưng chợt mỉm cười gật đầu, mở cửa ra cho người thanh niên đi vào.
Nhưng cho đến khi thanh niên đi xa.
Bảo vệ không nhịn được gãi đầu, trước sau chỉ một cái chớp mắt đã quên lãng chiều cao và vẻ ngoài của người thanh niên.
Thậm chí một lát sau cũng đã quên sạch sẽ người thanh niên, nhớ lại, chỉ là hoảng hốt không có trí nhớ gì.
"Cạch!"
Mở cửa phòng ra, Triệu Khách đặt đồ đạc mua được ở bên ngoài lên bàn.
Bên trong đều là một số rau xanh và hoa quả, còn có một số quần áo thay giặt.
Nhưng phần lớn đều bị Triệu Khách ném vào sách tem, sau khi quyền hạn tăng lên, lợi ích lớn nhất là không gian trong Triệu Khách sách tem bên không eo hẹp như vậy nữa.
Có thể chia ra một bộ phận đặt chút quần áo của hắn.
Sắp xếp xong bàn ăn, Triệu Khách lấy ra chút thịt từ trong sách tem.
Những miếng thịt này còn mang theo xương cốt, nhưng điều kỳ quái là cắt ra gọn gàng, đặt lung tung lộn xộn, cũng không nhìn ra là thịt gì.
Hắn đặt thịt ở trong chậu nước, trước tiên rửa sạch máu.
Chất thịt co giãn khiến Triệu Khách rất hài lòng, chợt bắt đầu lột da, lọc xương, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
"Đói!"
Ngay lúc Triệu Khách xử lý những cục thịt này, cái hộp bên cạnh đã không kịp chờ đợi tự dựng đứng lên từ dưới đất.
Một đôi mắt to tròn căng như con cóc nâng miệng lên, mắt không chớp nhìn chằm chằm miếng thịt trong chậu.
Thỉnh thoảng cái hộp mở ra, nhân lúc Triệu Khách không chú ý thè ra đầu lưỡi dài rộng.