"Xẹt" một cái, nuốt vào trong miệng.
Triệu Khách quay đầu nhìn nó, chiếc hộp tức giận trừng mắt nhìn Triệu Khách: "Đói!"
"Cho ngươi!"
Triệu Khách xử lý xong, ném xương cốt cho Đồ phu chi hạp.
Nhân lúc Đồ phu chi hạp ăn vui vẻ.
Triệu Khách chuyên tâm bắt đầu chế tác thức ăn mới.
Chỉ thấy những miếng mỡ cắt ra từ thịt bị Triệu Khách thả vào trong nồi nóng, mỡ chảy ra mỡ trơn, dần tích lại trong nồi.
Thật ra Triệu Khách hoàn toàn có thể dùng Nhiếp nguyên thủ để thay thế cách rán mỡ này.
Nhưng Triệu Khách càng thích dùng cách rán mỡ rất chậm này.
Cũng như trước đó Triệu Khách đã nói.
Mỗi người đều có cách giảm sức ép, có người thích đến Hồng Yên quán tìm kích thích để phát tiết, có người thì đi làm một vài việc đơn giản để giảm sức ép.
Hắn thì khá đơn thuần.
Hắn thích đi nấu ăn, thích hưởng thụ quá trình này, đương nhiên càng thích người khác tới nhấm nháp món ngon do hắn tạo ra.
Trong quá trình rán mỡ, thỉnh thoảng Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ để hòa hương vị của gia vị vào trong mỡ.
Đặc biệt là hành lá tươi mới bị Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, một đoàn ánh sáng màu xanh lục bị Triệu Khách hòa vào chảo mỡ sôi ở trước mắt.
Trong chốc lát, mùi thơm của mỡ dày đặc.
Thậm chí toàn bộ tiểu khu đều có thể ngửi được một mùi thơm dày đặc.
"Hít!"
Liêu Thu duỗi người một cái đi đến trên ban công, không nhịn được thở sâu, ngửi được một mùi thơm đặc biệt ở đằng xa, không nhịn được hít sâu một cái.
Chỉ cảm thấy bụng hắn ta kêu lên ùng ục ục.
"Ừm! Mùi vị kia... Là nhà hàng mở mới ở gần đây?"
Liêu Thu không nhịn được nhếch mũi ngửi, mùi thơm càng ngày càng đậm, nhìn theo phương hướng mùi thơm là trung tâm thương mại phía sau.
Thấy thế, Liêu Thu không khỏi bĩu môi, trong lòng cảm thấy thất vọng.
Không phải thất vọng với mùi thơm, mà là thất vọng vì mùi thơm không phải đến từ nhà hàng, là trong nhà người khác nấu đồ ăn.
Nếu là nhà hàng, hắn ta lập tức đi qua cổ vũ, chỉ cần đầu bếp không thay đổi hương vị, hắn ta sẽ mở thẻ hội viên đỉnh cấp VIP trước rồi lại nói.
"Làm gì thế, xuống lầu ăn cơm!"
Lúc này, bà bà Liêu Thu đi tới từ dưới lầu, gọi Liêu Thu.
Đừng thấy vị lão thái thái này đã tuổi gần bảy mươi, nhưng bước chân vững vàng nhanh chóng, hai ba bước đã đi tới sau lưng Liêu Thu.
"Còn ăn cá?"
Liêu Thu nhìn bà bà, khuôn mặt cũng thay đổi, vừa nghĩ tới ba con cá rồng đỏ của hắn ta bị bà bà chiên, thịt kho tàu, hấp, xào lăn, tim lại đau như đao cắt.
Huống hồ Tết Nguyên Tiêu nhà khác đều là ăn Nguyên Tiêu, bà bà của hắn ta lại muốn lôi kéo hắn ta ăn tiệc toàn cá.
"Bà bà, ngài ngửi xem, đang nấu món gì, sao lại thơm như vậy."
Đôi mắt Liêu Thu linh lợi đảo quanh, lôi kéo bà bà tiến lên phía trước nói.
Nhưng sau khi lão thái cau mày ngửi một cái, chợt sắc mặt tối đen, quay người kéo lỗ tai Liêu Thu, nói: "Chê ta nấu ăn không ngon? Thơm cái đầu ngươi, cơm người chết có cái gì mà thơm, nhanh xuống lầu ăn cơm đi."
Liêu Thu bị bà bà kéo lỗ tai xuống lầu, ngoài miệng còn không phục nói: "Thật sự rất thơm."
Đương nhiên, Liêu Thu thấy bà bà lườm một cái, lập tức sửa lời: "Đúng đúng đúng, có thơm cũng không thơm bằng món ăn của bà bà."
"Xèo xèo..."
Dầu nóng sôi trào bừng bừng, tưới vào một miếng thịt trong suốt ngon miệng, theo đó là một mùi thơm hơi chua.
Chỉ thấy trong mâm thịt bị đổ dầu nóng, lại bắt đầu xoay tròn lên, trong lúc xoay tròn còn bao trùm sợi trứng màu vàng óng.
Chờ sau khi nhiệt độ dầu hạ xuống.
Trong mâm thịt xoay tròn từng tầng, xếp chồng cùng một chỗ như hoa mẫu đơn vừa nở rộ, sợi trứng màu vàng, thịt cuốn có cảm giác cao độ.
Mỗi một miếng thịt đỏ tươi sáng long lanh.
Hương vị thơm ngon hơi chua càng khiến người ta thèm ăn đến chảy nước miếng.
"Ta!"
Ánh mắt Đồ phu chi hạp ở bên cạnh sáng lên, mở hộp ra, lộ ra hố đen như vực sâu không đáy ở bên trong, há miệng nhảy dựng lên.
Nhưng Triệu Khách tay mắt lanh lẹ, Nhiếp nguyên thủ vồ một cái, nhanh chóng kéo Đồ phu chi hạp trở về.
Chỉ thấy Đồ phu chi hạp trợn tròn con mắt, hộp không ngừng muốn mở ra nhưng vẫn bị Triệu Khách đè chặt xuống đất.
Lúc này, chỉ thấy Triệu Khách cầm đũa, cẩn thận gắp thịt trong mâm.
Chỉ thấy miếng thịt được gắp lên từ trong mâm mang theo sợi tơ màu vàng dính liền với miếng thịt, mùi thịt dày công chế biến, hỗn hợp vị ngọt như có như không khiến món ăn này như sống lại.
Hắn nhìn về phía Đồ phu chi hạp, nói: "Ngu ngốc, ngươi ăn một miếng như vậy sẽ không còn nữa, ngươi phải nhắm mắt lại cẩn thận thưởng thức, nếu không một món ngon như vậy lại bị ngươi chà đạp."
"Thật?"
Vốn Đồ phu chi hạp đã muốn nổi bão, sau khi nghe thấy Triệu Khách nói vậy, hình như cũng cảm thấy có lý, ánh mắt nhìn Triệu Khách trở nên do dự.
Dường như đang nghi ngờ lời nói của Triệu Khách có phải thật không.
"Không tin? Nào, ta cho ngươi ăn một miếng, nhắm mắt lại, há miệng ra!"
Nhìn Triệu Khách đưa đũa tới, Đồ phu chi hạp nghe lời nhắm mắt lại, há miệng ra: "Đói!"
"Vậy là được rồi, đồ tốt phải thưởng thức từ từ!"
Thấy Đồ phu chi hạp há to miệng, bên trong còn tràn ngập một mùi hôi thối, Triệu Khách không khỏi nhăn mũi, nhanh chóng thu lại cái đũa.