Cũng không lâu lắm, lồng hấp mở ra, chỉ thấy một nồi đất được đặt ở trước mặt ban giám khảo.
Nồi đất mở ra, chỉ thấy đầu tiên ban giám khảo ngạc nhiên, chợt ánh mắt nhìn chằm chằm nồi đất này.
Một chậu nước dùng, hai miếng đậu hũ, ba cọng rau xanh, bốn cọng hành xanh lơ lửng ở trong nồi.
Đơn giản đến cực hạn nhưng cũng làm người ta khâm phục đến cực hạn.
Núi trắng nước xanh, lá xanh đi thuyền, được đặt gọn gàng ở trong nồi.
Khiến người sinh ra một loại ảo giác một dòng sông được vẽ ở trong nồi.
"Là hắn!"
Khoảnh khắc Triệu Khách nhìn bức tranh ở trong nồi đất, trong đầu ong một cái, cuối cùng đã nghĩ ra lai lịch của vị hòa thượng này.
Hắn chưa từng gặp vị hòa thượng này, nếu nói vì sao cảm thấy quen mắt.
Là vì hắn từng thấy ảnh đen trắng của vị hòa thượng này.
Nguyên nhân khiến hắn có thể nhận ra, hoàn toàn do một nồi canh “Một bát giang sơn”.
Bởi vì Triệu Khách có ấn tượng quá sâu sắc với món ăn này.
Có thể làm ra món ăn này, đồng thời thể hiện rõ ý nghĩa, chân chính sáng tác món canh này, thế gian cũng chỉ có một người.
Thánh thủ thức ăn chay, Quảng Hóa tự, Vô Sân hòa thượng.
Năm đó, hắn chỉ hơn mười ba tuổi, lão đầu tử đã từng dẫn mấy sư huynh đệ bọn họ đến Nghiễm Châu, Quảng Hóa tự.
Đến khiêu chiến Vô Sân hòa thượng nổi tiếng là Thánh thủ thức ăn chay.
Kết quả chờ trước chùa ba ngày, mới biết được tin tức Vô Sân hòa thượng vừa viên tịch.
Trước khi viên tịch, hòa thượng làm một nồi nước cho lão đầu tử.
Đáng tiếc không đợi được lão đầu tử đi vào đánh giá.
Sau khi biết được tin tức, lão đầu tử không để bọn họ đi vào, mà để bọn họ chờ ở bên ngoài.
Cứ như vậy, Triệu Khách, sư huynh và Tam sư đệ đứng ở bên ngoài chùa miếu chờ đợi.
Đợi khoảng một ngày, lão đầu tử mới đi ra từ bên trong.
Dẫn đám người Triệu Khách tham gia tang lễ của Vô Sân hòa thượng, cũng vào lúc đó Triệu Khách thấy được ảnh chụp của Vô Sân hòa thượng.
Sau đó Triệu Khách âm thầm len lén đến hỏi lão đầu tử, rốt cuộc bát canh kia có hương vị gì.
Lão đầu tử không nói chuyện, chỉ hung hăng uống một ngụm rượu mạnh.
Nhưng Triệu Khách có thể nhìn ra lão đầu tử đã thua, chỉ có lúc thua trận hắn ta mới có thể ngồi xổm ở góc tường, không nói lời nào uống rượu.
Hiện tại Triệu Khách dám khẳng định đây là Một bát giang sơn, ngoại trừ Vô Sân hòa thượng không ai có thể làm ra được.
Hắn nhếch mũi khẽ ngửi.
Trong nước canh có vị cay đắng đặc biệt, càng giống mùi hương tản ra lúc nấu thuốc.
Không phải tất cả món ngon đều nhất định phải thơm.
Một số món ngon quái dị thường dựa vào cảm giác hương vị độc đáo như đậu hũ thối, lông trứng, đủ loại...
Nhưng muốn loại mùi này đạt tới sự cân bằng mà mọi người có thể tiếp nhận, rất khó!
Ban giám khảo cẩn thận nhấm nháp, nước canh vào miệng xuống bụng, mùi cay đắng trong lỗ mũi bị một mùi hương tươi ngon đặc biệt thay thế.
Hơi cay đắng ngược lại khiến vị tươi của nước canh đạt được sự tăng lên về chất.
Nhưng cẩn thận thưởng thức, không chỉ có vị tươi, còn có cảm giác tanh của biển yếu ớt gần như không có.
Đây là vị cua, hơn nữa còn mang theo mùi tanh đặc biệt tươi mới của cua.
Lần đầu tiên ăn có lẽ ăn không quen.
Nhưng sau khi ăn hết, không bao lâu sẽ cảm giác được đó là một loại vị tươi ban sơ, hương vị không ngừng bay hơi trên đầu lưỡi.
Khiến người ta cẩn thận thưởng thức vị nguyên thủy mộc mạc nhất trong đó.
Càng thưởng thức càng cảm giác vị giác trên đầu lưỡi trở nên cổ quái, không nhịn được muốn uống thêm hai ngụm.
Đây là lần đầu tiên hai vị ban giám khảo được thưởng thức loại hương vị đặc biệt này.
Thậm chí trong thời gian ngắn khiến cả hai không biết phải khen ngợi như thế nào mới tốt.
Một nồi nước lập tức bị ăn sạch sẽ, nếu không phải còn chuẩn bị một cái nồi khác cho Quỷ công chúa và phải để ý hình tượng của mình, e rằng lúc này bọn họ đã không nhịn được muốn liếm đáy nồi.
Đặc biệt vị đắng chát khi vào miệng như Thần Lai Chi Bút, khiến hương vị của nồi nước này đều trở nên tươi ngon.
Hai vị ban giám khảo ngồi ở đó một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn hòa thượng, ánh mắt trở nên nóng bỏng, một nồi nước ngon miệng này khiến hai người suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ rõ ràng làm ra như thế nào.
Đặc biệt vị cua bên trong ban sơ, trực tiếp, không có kẽ hở.
Nhưng chỗ quỷ dị là, trong món canh này cũng không có cua.
"Một cọng hành xanh, tam diệp Trần Bì, nửa lượng Đinh Hương, ba lượng Cẩu Kỷ, vài miếng Dầu Diệp, mười quả Hạnh, một khối đậu hũ, cộng thêm một muỗng nước chát."
Dường như nhìn ra sự hoang mang trong mắt hai vị ban giám khảo, hòa thượng không hề thừa nước đục thả câu, chắp tay trước ngực, rất hào phóng nói ra tất cả nguyên liệu nấu ăn.
Chỉ là theo nguyên liệu nấu ăn bị nói ra, mọi người chẳng những không rộng mở trong sáng, ngược lại càng thêm mê hoặc.
"Không có cua!"
Hai vị ban giám khảo nhìn nhau, món canh này là một món chay nhưng lại làm ra vị cua tươi mới ban sơ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai vị ban giám khảo nhìn về phía hòa thượng trở nên tôn kính.
Đến loại cảnh giới này, đã là món ăn đỉnh phong.
Thậm chí Triệu Khách đứng ở phía sau cẩn thận nghe được, cũng không khỏi sợ hãi thán phục.