Ngay lúc nắp đồ ăn được mở ra, hương thơm hoa đào tràn ra khiến tinh thần người ta chấn động.
"Đây là!"
Hình ảnh trước mắt khiến ban giám khảo ngạc nhiên, không chỉ là ban giám khảo, thậm chí người vây xem nơi xa cũng không khỏi trợn to mắt.
Hoàn toàn không giống như mọi người tưởng tượng, bọn họ vốn tưởng Triệu Khách sẽ dùng nguyên liệu nồng màu sắc tối tăm chiếu rọi hình ảnh địa ngục, thể hiện ra hình ảnh biển lửa đỏ tươi.
Nhưng khi nắp đồ ăn được mở ra, thậm chí ánh mắt Quỷ Soa đứng bên cạnh cũng bị hấp dẫn.
Một gốc cổ thụ, hai vị nông phu, ba đóa hoa đào, bốn viên trái cây, mạ non xanh tươi vây quanh một căn phòng như một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Cẩn thận ngửi, mùi trái cây trên cây đào sâu kín, mới mẻ, ngọt, hoa đào trên cây còn tỏa ra hương hoa say lòng người.
Một cơn gió mát thổi qua, hai ba chiếc lá cây trên chạc cây rơi xuống theo gió.
Dường như trong tích tắc, thế giới trước mắt cũng tươi sống theo.
Thậm chí hai vị ban giám khảo có thể cảm nhận được mùa xuân chạm mặt tới.
Hai vị ban giám khảo mãi không động đũa, không thể ăn được, có thể nói không nhẫn tâm phá hỏng.
Đã rất lâu rồi bọn họ không cảm nhận được mùa xuân hoạt bát như thế.
Cho dù đi dẫn độ âm hồn, nhưng thế giới được nhìn thấy cũng không phải người sống.
Cũng như lần trước Triệu Khách trong lúc vô tình đi âm gian, chỗ nhìn thấy chỉ là một tòa thành Lạc Dương rách nát.
Đây đâu phải địa ngục, rõ ràng là thiên đường của nhân gian.
Một số Quỷ Soa nhìn chằm chằm thế giới trong mâm, ánh mắt mê luyến thật sâu, trong lúc hoảng hốt như nhớ lại năm tháng mình sinh hoạt ở nhân gian.
Nếu vị hòa thượng kia làm ra một loại thiền ý mông lung.
Vậy thứ do Triệu Khách làm ra, vô tình khiến đồ ăn sống lại.
"A Di Đà Phật!"
Vô Sân hòa thượng chắp tay trước ngực, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi thán phục với trù nghệ của vị hậu bối tuổi trẻ này.
"Hừ, đẹp mắt thì sao, đẹp mắt như vậy cũng chỉ là một miếng bánh kem."
Quỷ thương mời Vô Sân hòa thượng đến bĩu môi, không phục nói.
"Đúng đấy, chỉ là vẻ ngoài thôi, lần trước ta nhìn thấy một người làm bánh kem, bánh kem fondant làm giống hệt người sống, đáng tiếc người ta không đến, nếu đến còn có chỗ cho tên này sao?"
Không thiếu người bắt đầu đứng ở một bên mỉa mai.
"Con mẹ ngươi, có gan ngươi tới làm đi!"
Ngũ Quỷ nghe thế tức không đi nổi, đặc biệt là lão tứ thò đầu ra, chỉ thiếu chỉ tay xuống đường mắng chửi.
Lúc này, cuối cùng ban giám khảo đã cầm đũa, ánh mắt nhìn về phía hai vị nông phu trong mâm.
Vị trí của nông phu ở trong mâm là món ăn chính.
Là ban giám khảo, tất nhiên phải thử món chính trước.
Thế nhưng khi ban giám khảo dùng đũa gắp, đầu nông phu lập tức rơi xuống mặt đất.
Tạo hình nông phu bắt đầu biến thành một đống bùn nhão, đổ xuống.
Huyết nhục tan ra biến thành một đoàn đỏ thẫm, đồng thời như là phản ứng hóa học, ngọn lửa màu đỏ bùng lên ánh đỏ như ô nhiễm, bắt đầu lan tràn ra xung quanh.
Chỉ chớp mắt, cả cái cây cũng bị đốt lên.
Lá xanh lập tức bị thiêu đốt.
Tình cảnh xuân sắc trước mắt lập tức biến thành một đống bừa bộn.
Xương trắng hiện lên trong đất khô cằn, phía dưới là từng tầng thịt đỏ rực như lửa.
Căn phòng trong đĩa đồ ăn cũng bị thiêu đốt theo, lộ ra một khối bảo thạch vàng óng ánh, hình thành sự đối lập rõ rệt với một mảnh hỗn độn trước mắt.
"Hai tầng!" Ban giám khảo ngạc nhiên cầm đũa, gắp một mảnh đỏ rực như lửa lên.
Thịt nướng phát ra tiếng xèo xèo, một giọt dầu nóng mang theo ngọn lửa chậm rãi trượt xuống theo đường vân thịt no đủ.
Mùi rượu thơm làm say lòng người xông vào mũi.
Theo ánh mắt nghi ngờ, ban giám khảo đặt một miếng thịt vào trong miệng.
Một miếng thịt vào miệng, trong chớp mắt chỉ thấy sắc mặt ban giám khảo trở nên cổ quái, trên trán ứa ra mồ hôi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Dường như thứ đang ăn không phải một miếng thịt, càng giống một cục than nung đỏ.
Thịt trải qua sự tẩy luyện của lửa than, vốn là hương thơm tản ra, lại vì Triệu Khách đặc biệt điều chế muối tiêu tương ớt, cộng thêm rượu mạnh do lão đầu tử tự ủ.
Khiến chất thịt trở nên thấm vị, trơn mềm, cháy xốp giòn, tươi mặn, tê cay lập tức sôi trào trong miệng như đang nhảy múa.
Cảm giác ngon miệng của thịt lan tràn trên đầu lưỡi.
Nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt ban giám khảo lại thay đổi, phát hiện cả người mình càng ngày càng nóng, nóng đến mức khiến hắn ta cảm giác cả người đang chịu dày vò trong biển lửa.
"Nước!"
Ban giám khảo ngẩng đầu muốn cầm cốc nước, nhưng vầm mấy lần cũng không cầm được.
"Có độc?"
Một vị ban giám khảo khác đứng bật dậy nhìn chằm chằm Triệu Khách, toàn thân như bị lửa đốt.
Thiếu đốt hai người bọn họ muốn lật bàn.
Lúc này, bên tai vang lên từng tiếng thét chói tai, một số nữ nhân, hài tử và lão nhân bị đẩy vào hố lửa, chịu lửa mạnh thiêu đốt.
Tiếng thét chói tai của bọn họ tràn đầy tuyệt vọng.
Thậm chí không thiếu nữ nhân mang thai cuộn người thành một đống ở trong biển lửa, cuối cùng bị đốt thành một bộ xác chết cháy.
Hình ảnh tuyệt vọng, cả người nóng như lửa đốt, nhưng trong lòng ban giám khảo lại cảm thấy như một chậu nước lạnh dội xuống đầu.
Cảm giác lạnh lẽo từ cột sống đến tận cõi lòng.