Nhưng Triệu Khách muốn thay đổi một điều này, biến quá trình làm đồ ăn thành một phần trong món ăn của mình.
Cho nên, thứ hấp dẫn ánh mắt của mọi người là kiến thức cơ bản mà Triệu Khách đã từng khổ luyện.
Ngươi có thể gọi là khoe khoang, cũng có thể gọi là huyễn kỹ, thậm chí nói là trang bức cũng không đủ.
Nhưng Triệu Khách không quan trọng, bởi vì đây là thủ đoạn mà hắn đủ khả năng nghĩ tới.
Đảm bảo trước khi thực khách thưởng thức món ngon, sinh ra cảm giác chờ mong, cùng xử lý tốt tâm trạng của thực khách, đều là chỗ mà Triệu Khách dụng tâm.
"Xoát xoát xoát!"
Sau khi đạt được mục đích, đã thấy lưỡi dao bắt đầu chậm dần, tuy vẫn duy trì tốc độ rất nhanh nhưng đã để người ta nhìn rõ.
Chỉ thấy miếng thịt chết khô quắt trong mâm đối mặt với lưỡi dao như tuyết chạm đến ánh nắng, lưỡi dao quay một vòng, tầng da chết màu đen bên ngoài bị Triệu Khách tách ra.
Một mảnh thịt trong suốt mỏng manh như giấy bị Triệu Khách đặt ở trong mâm, chỉ thấy màu sắc miếng thịt này hiện ra chất ngọc bóng loáng.
Đỏ trắng đan xen, mỡ trắng và cơ bắp màu đỏ thể hiện ra sự hài hòa hoàn mỹ.
Bàn tay uốn éo trong mâm, một miếng thịt đỏ trắng rõ ràng được đặt trong mâm.
"Chậc chậc, màu sắc này, trông giống như một cực phẩm."
Ban giám khảo ngồi ở phía trên nhìn miếng thịt của Triệu Khách, không nhịn được khen ngợi.
Thậm chí trong lòng đã bắt đầu mong đợi, tiếp theo người trẻ tuổi Triệu Khách này sẽ làm ra món ăn như thế nào.
Dao công nhanh như gió lại chỉ là cách để Triệu Khách hấp dẫn người khác mà thôi.
Sau đó mới là lúc Triệu Khách thể hiện trù nghệ.
Hai tay đưa ra, cách nấu ăn nước chảy mây trôi khiến người nhìn cảm thấy tự nhiên, dường như tất cả nên như vậy.
Điều này chỉ có trải qua ngàn vạn lần luyện tập, mới có thể tạo ra được loại hòa hợp tự nhiên mà thành này.
Bếp nấu mở ra, Triệu Khách cho vào dầu đã được luyện xong từ trước.
Đồ ăn còn chưa vào nồi, chỉ dựa vào mùi thơm trong chảo dầu, đã khiến người ta thấy thèm ăn.
Thậm chí một số đầu bếp dứt khoát từ bỏ chút giãy giụa cuối cùng, chuyên tâm nhìn Triệu Khách làm đồ ăn.
"Kỳ quái! Đến bây giờ hắn còn chưa cho gia vị?"
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem đường lối.
Nhưng đến lúc này Triệu Khách còn chưa thả đồ gia vị, không khỏi khiến một số đầu bếp cảm thấy kỳ quái, thậm chí có người muốn nhắc nhở hắn một chút.
Đáng tiếc bị tiếng rau xào của Triệu Khách che mất.
Ngọn lửa lớn gần như thiêu đốt cả cái nồi sắt.
Miếng thịt hình quạt được Triệu Khách trộn lẫn với măng tươi mới bắt đầu dùng lửa lớn lật xào.
Đúng vào lúc này, Triệu Khách đã dùng đến Nhiếp nguyên thủ.
Một bàn tay vô hình chộp tới nguyên liệu nấu ăn xung quanh, một tay khác chộp tới đồ gia vị.
Thu lấy sự tươi mới trộn vào hương vị.
Trong đó bao gồm một giọt nước mắt còn vương lại trên mặt Liệt mã đã chết.
"Vạn thực sách!"
Trù Tam Điên ngồi bên cạnh lão ngũ đứng bật dậy.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào tay Triệu Khách, vẻ mặt trở nên kích động.
Hắn ta không ngờ Triệu Khách thật sự học được, nhiếp thiên địa chi linh làm thức ăn, đây mới là một thế giới khác của trù đạo.
Trong lúc nhất thời, con mắt Trù Tam Điên nhìn chằm chằm tay Triệu Khách, thân thể kích động run rẩy.
Tuy hắn ta không thể tu thành Vạn thực sách, có thể một lần nữa nhìn thấy Vạn thực sách xuất thế vẫn khiến hắn ta cảm thấy hưng phấn.
Nếu nói, Vô Sân hòa thượng là thực quản đỉnh phong trong người bình thường.
Vậy lúc này Triệu Khách lại đứng trên một tầng khác, đã bước vào trù đạo vượt xa sự tưởng tượng của phàm nhân.
Không thể nói Triệu Khách lấy tài nghệ trấn áp người, chỉ có thể nói Triệu Khách dựa vào Vạn thực sách, một bước nhảy qua Vô Sân hòa thượng.
Quan trọng nhất là đây không phải tem năng lực, mà là Triệu Khách tự tu luyện thành.
"Rầm!"
Mùi thơm xông vào mũi, lan tràn trong tay Triệu Khách.
Lúc này, chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một quả cầu sinh mệnh từ trong túi, hai tay túm chặt khiến quả cầu nổ tung, theo đó là từng tiếng kêu than thê lương.
Một món ăn tối tăm khiến người ta cảm thấy sợ hãi được Triệu Khách đưa lên bàn ăn: "Tên món ăn này là Biển lửa địa ngục!"
"Địa ngục!"
Tên món ăn của Triệu Khách khiến đám quỷ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Một người đầu bếp còn sống muốn làm ra phong cảnh địa ngục?
Điều này cũng như một tài xế xe lửa nói cho một phi công vương bài nên điều khiển máy bay như thế nào.
"Tiểu tử này váng đầu rồi hả?"
Ngũ Quỷ vẫn giữ sự hy vọng cực lớn với Triệu Khách, trong lúc nhất thời nghẹn họng bởi tên món ăn của Triệu Khách.
Chỉ thấy ánh mắt ban giám khảo nhìn về phía Triệu Khách sinh ra vẻ thất vọng dày đặc: "Ngươi biết phong cảnh địa ngục sao?"
Là Quỷ Soa, bọn họ hiểu rõ địa ngục thảm liệt như thế nào.
Thậm chí có vài Quỷ Soa sẽ chủ động nghĩ cách điều mình ra ngoài, đi dẫn độ những âm hồn kia.
Cho dù làm vậy rất vất vả, nhưng đối với Quỷ Soa, có thể nhìn thế giới bên ngoài một chút cũng là chuyện tốt.
Ngay cả Quỷ Soa cũng thấy mệt mỏi với thế giới địa ngục.
Có thể thấy món ăn này của Triệu Khách xui xẻo đến cỡ nào.
Thấy Triệu Khách không nói chuyện.
Hai vị ban giám khảo nhìn nhau, mở nắp đồ ăn ra.