Triệu Khách đưa món ăn lên trước, thúc giục Đồ phu chi hạp há mồm.
Trong ánh mắt mong đợi của Triệu Khách, Đồ phu chi hạp há miệng ra một cái khe.
Đúng vào lúc này, đột nhiên hộp mở ra, một ngụm nuốt Triệu Khách vào.
"Mả mẹ nó!!"
Triệu Khách vội vàng không kịp chuẩn bị, suýt nữa bị nuốt cả đầu vào, cũng may tránh né kịp thời.
Nhưng hai cánh tay bị Đồ phu chi hạp cắn rất chặt.
"Ngu xuẩn! Nhả ra cho ta!"
Triệu Khách liên tục vừa đá vừa đạp, lăn trên mặt đất cùng Đồ phu chi hạp, giày vò một hồi lâu mới cạy miệng của con hàng này ra, chợt một chân đạp Đồ phu chi hạp sang một bên.
"Lăn sang một bên, tự ăn đi!"
Nhìn chất lỏng dính dấp trên tay, trên trán Triệu Khách chảy vạch đen.
Hắn đạp cái hộp sang một bên để nó tự ăn.
Đồ phu chi hạp lại tỏ ra không quan trọng, bẹp bẹp phun ra đầu lưỡi, liếm khóe miệng mấy cái: "Không thể ăn!"
Nói xong, nó đứng lên từ dưới đất, leo đến bên cạnh bàn bắt đầu phun ra đầu lưỡi thô to, cuốn thức ăn trên bàn vào trong miệng của mình.
Nhìn vẻ không tình nguyên trên mặt nó, Triệu Khách cũng muốn bóp chết con hàng này.
Cái hộp này càng ngày càng khôn khéo, lần trước chịu thiệt thòi, lần này muốn gặm lại cả gốc lẫn lãi.
Đáng tiếc, lúc Ngũ Quỷ thiết kế tem không có cách nào hạ thấp IQ của con hàng này xuống, sớm biết vậy lúc trước mỗi ngày Triệu Khách đều cho nó ăn đồ ăn heo.
Rửa sạch tay, Triệu Khách cũng không để ý tới Đồ phu chi hạp đang gục xuống bàn ăn đến miệng chảy mỡ.
Ngồi trên ghế không nhịn được lấy tẩu thuốc ra, nhưng cầm tẩu thuốc trên tay ước lượng cả buổi, Triệu Khách cũng không hút nữa.
Thật sự là hương vị của thuốc lá sợi này khiến hắn không hút nổi.
Lúc này, Triệu Khách lại đột nhiên hơi hiểu, vì sao tên nghiện thuốc lại một lòng một dạ với thuốc lá sợi như vậy.
Điều này còn khó chịu hơn cả nghiện thuốc.
Đã từng hút thuốc lá sợi thượng đẳng, lại hút thuốc lá sợi khác luôn cảm thấy lúc hút là một loại tra tấn với hắn.
"Cạch..."
Lúc này, một tiếng đẩy cửa rất nhỏ truyền vào bên tai Triệu Khách.
"Ai!"
Triệu Khách quay đầu lại, vẻ mặt lập tức không vui nhíu mày.
Ban công này thuộc kiểu khép kín, Triệu Khách không lắc lục lạc trên tay, tiểu nhị sẽ không tùy tiện đi vào.
Vừa quay đầu lại, chỉ thấy một lão thái thái trông ít nhất hơn tám mươi tuổi, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn, chân tay luống cuống lắc tay, ra hiệu mình chỉ vô tình đẩy ra, cúi đầu lùi lại.
"Đợi chút!"
Vốn Triệu Khách không thèm để ý nhưng thấy trước ngực lão thái thái treo một cái hộp gỗ, trong đó để đủ loại thuốc lá, còn có một túi thuốc lá sợi.
Dù sao hắn không hút nổi thuốc lá sợi tự mua, không bằng nếm thử thuốc lá sợi này.
Đứng lên đi đến cạnh cửa, kéo cửa ra.
Ánh mắt cẩn thận quan sát trên người lão thái thái.
Bàn tay thô ráp, khóe mắt đầy nếp nhăn, ngay cả răng cũng bị mất, trên cổ treo một cái túi nước bọt chuyên dùng để lau nước bọt, lão nhân này tuổi đã cao, sao lại ở Quỷ thị này??
"Ôi, lão bất tử nhà ngươi, ai bảo ngươi đi vào."
Lúc này, chỉ thấy tiểu nhị đi tới, vung tay đẩy lão thái bà sang một bên, chợt cẩn thận nhận tội với Triệu Khách: "Khách quan đừng so đo với nàng, lão già này mắt mờ, lão bản của chúng ta thấy nàng đáng thương đã đặt xuống nô ấn cho nàng, giữ lại trong tiệm bán thuốc lá kiếm sống, ngài đừng so đo với nàng."
"Nô ấn?"
Ánh mắt Triệu Khách nhìn về phía tiểu nhị: "Nô ấn có tác dụng gì?"
Tiểu nhị ngạc nhiên, không ngờ vị khách nhân trước mắt lại không biết nô ấn, tuy khó xử nhưng vẫn giải thích cho Triệu Khách.
"Ầy... Cũng là khế ước bán thân, đám rác rưởi chúng ta không sống được bao lâu ở trong không gian khủng bố, nhưng chúng ta có thể bán mình cho Quỷ thị, chỉ cần gieo nô ấn, sau này cũng không cần đến không gian khủng bố mạo hiểm nữa."
Đây là lần đầu tiên Triệu Khách nghe nói về loại nô ấn này, thật ra không gian khủng bố cũng không phải bí mật gì.
Chỉ có điều Triệu Khách không có hứng thú với những thứ này, cũng không có suy nghĩ ở lại Quỷ thị, cho nên vẫn không hỏi thăm.
Các cửa hàng lớn đều có nô ấn cấp thấp.
Nhưng sau khi gieo nô ấn, từ đó không thể rời khỏi Quỷ thị, cũng không có hiệu quả ngụy trang.
Thậm chí sự sống chết đều nằm trong một suy nghĩ của chủ quán, hoàn toàn biến thành nô lệ.
Nô ấn đẳng cấp cao lại khá đặc biệt, tục truyền có thể giữ lại một bộ phận năng lực sách tem của ngươi, cách mỗi hai ba năm có thể trở về hiện thực một lần.
Nhưng loại nô ấn cấp bậc này rất hiếm có, đại chưởng quỹ Sư Tử lâu cũng không có phúc phận hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Bởi vì tục truyền nô ấn cao đẳng chỉ có mấy vị đại lão bản Quỷ thị, mới có thể đích thân dùng nô ấn cho người dưới.
Ngay cả khách sạn lớn như Sư Tử lâu, lão bản cũng không có tư cách đi gieo nô ấn đẳng cấp cao cho người khác.
Triệu Khách nghe nói vậy gật đầu, chợt trong lòng cũng thấy hứng thú.
Ôm tâm lý thử, tiếp tục hỏi thăm làm như thế nào trở thành lão bản Quỷ thị.
Nhưng giống với dự đoán của Triệu Khách, tiểu nhị hỏi gì cũng không biết, hơn nữa tỏ vẻ loại tin tức này đã thành bí mật, trừ khi tốn cái giá kếch xù đến Hồng Yên quán mua.
"Được, ta đã biết, ngươi đi mau đi."