"Ngươi dám giết ta, Liễu Tương gia ta nhất định phải diệt toàn tộc ngươi chôn cùng."
Chỉ thấy sương đen lăn lộn lộ ra khuôn mặt Liễu Tương Kỳ, như còn đang ương ngạnh chống cự.
"Giết đã giết, còn nói nhảm nhiều như vậy."
Triệu Khách nói xong hai tay kết ấn gia tăng cường độ, trong chốc lát chỉ thấy sương đen bắt đầu cuốn lên, khuấy mặt Liễu Tương Kỳ thành một đoàn tương hồ.
Duy chỉ có cái há miệng ra vẫn bất động, gào thét chói tai với Triệu Khách: "Ta nguyền rủa ngươi, lấy danh tổ tiên Liễu Tương gia nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa..."
"Phi!"
Triệu Khách không chờ hắn ta nói hết lời, há miệng nhổ nhân sâm tinh còn dư một nửa vào trong Liễu Tương Kỳ, ngăn chặn hắn ta nói nhảm tiếp.
Cũng không lâu lắm, chỉ thấy một cái cuống rốn dần thành hình, linh hồn Triệu Khách nhô ra từ trên trán, một phát nuốt linh hồn Liễu Tương Kỳ vào.
Trong chốc lát rất nhiều mảnh vỡ ký ức bắt đầu hiện ra trước mặt Triệu Khách.
Trong tin tức rất to lớn, Triệu Khách ngồi trên tảng đá tròn nửa ngày mới tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ những tin tức này.
"Ừm, xem ra chỉ có thể đi đường vòng!"
Sau khi Triệu Khách chỉnh lý tốt những tin tức lấy được từ linh hồn Liễu Tương Kỳ, ngồi dưới đất chìm vào suy nghĩ.
Dựa theo trí nhớ của Liễu Tương Kỳ, 10 vạn núi rừng liên miên xung quanh thành quan hoàn toàn là một mảnh man hoang.
Đã từng có Lê tộc Hắc Hải nghĩ tới việc vượt núi đánh lén Đại Hạ, kết quả hai mươi vạn đại quân đi vào, chỉ còn chưa đến ngàn người sống chạy về.
Tử thương nặng nề, khó mà suy đoán.
Nhưng điều này cũng phải nhìn vận khí, có đôi khi vận khí tốt cũng có người bình an vô sự đi qua núi lớn.
Về phần thành quan, Triệu Khách đã không nghĩ đến nữa.
Lần này hắn giết Liễu Tương Kỳ, lấy thế lực của Liễu Tương gia, e rằng không lâu nữa sẽ điều động cao thủ đuổi giết hắn, dù hiện tại hắn dịch dung cũng chưa chắc có thể lừa gạt trà trộn vào thành.
Nếu lần này bị phát hiện, không ai có thể đánh yểm trợ giúp hắn, để hắn ung dung chạy trốn.
Cho đến lúc đó, hắn thật sự là cá trong chậu, chắp cánh khó thoát.
"Ừm... Chắc vận khí của ta không tệ như vậy."
Triệu Khách xoa cằm, suy nghĩ sâu xa.
Tuy Ngũ Quỷ luôn gọi hắn là tên đen đủi, nhưng nói tóm lại Triệu Khách cảm thấy vận khí của hắn cũng không tệ.
Cộng thêm trên tay hắn có ba con tem bạch ngân “Tự nhiên chi nộ”, “Phách vương hổ bí” và “Tam vĩ hồ ly” này, hắn chiếm cứ quyền chủ động tuyệt đối trong núi rừng.
Dù gặp được nguy hiểm, mặc dù không phải là đối thủ, cũng có thể có cơ hội chạy trốn giữ mạng, tính thế nào cũng tốt hơn vượt quan.
Triệu Khách càng nghĩ, dự định đi xuyên qua núi rừng.
Hơi sắp xếp một chút, chỉ thấy Triệu Khách mặc quần áo của Liễu Tương Kỳ lên giáp trụ trên người hắn.
Bộ quần áo này không tệ, không biết làm bằng vật liệu gì, sờ lên cảm giác lạnh băng.
Dựa theo cách nói của Liễu Tương Kỳ, trên bộ quần áo này có một loại khí tức đặc thù có thể ngăn cản độc trùng tới gần, đồng thời không sợ nước lửa, là một món bảo bối không tệ.
Về phần những ngọc tiền mà hắn tìm được trên người Liễu Tương Kỳ, Triệu Khách không có kế hoạch nhưng dựa theo phép tính của vị diện này.
Số tiền kia cũng không phải một số lượng nhỏ, là Liễu Tương Kỳ dựa vào sự tiện lợi của thành quan từ đó vớt lấy chỗ tốt.
Nói tóm lại cũng không tệ lắm, về phần Rayne, lần này Triệu Khách chạy trốn giữ mạng, tất nhiên không thể dẫn theo hắn ta.
Nhưng hắn ta chỉ cần lăn lộn trong những người man rợ kia, Triệu Khách nghĩ cũng chưa chắc đã có rắc rối gì, huống chi hắn cũng không tiện dẫn theo hắn ta.
Theo trí nhớ của Liễu Tương Kỳ, Triệu Khách đi về phía đông, đợi đi đến một chỗ rừng núi, từ xa đã thấy một tòa thôn trấn bỏ hoang.
Toà thôn trấn này cũng đã sớm bỏ phế.
Triệu Khách không biết nguyên nhân bỏ hoang cụ thể.
Nhưng trong trí nhớ của Liễu Tương Kỳ, mấy năm trước nơi này vẫn là một thành trấn khá lớn, vì gần hồ, thương thuyền qua lại đều sẽ đi qua từ bên này.
Tòa thành trấn này cũng dựa vào gió đông thương thuyền, vô cùng phồn hoa.
Sau đó không hiểu sao lại phế bỏ.
Triệu Khách đi đến bên này là vì Liễu Tương Kỳ nghe nói rất nhiều hắc thương buôn lậu một số hàng cấm, thường đi từ bên này sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Sau khi bước vào thôn trấn, Triệu Khách phát hiện thôn trấn này hoang vu hơn hắn nghĩ.
Phần lớn phòng ốc đều đã ngã trái ngã phải.
Nhưng Triệu Khách cũng chú ý tới, hình như toà thôn trấn này còn có dấu vết người hoạt động.
Thậm chí Triệu Khách có thể cảm giác được, từ sau khi hắn tiến vào, đã có người nào đó núp trong bóng tối quan sát hắn.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Bỗng nhiên, Triệu Khách nghe được một tràng tiếng động, đi theo hướng tiếng động có mấy thuyền phu vây quanh lửa than, từng người cúi đầu không nói lời nào, cũng không có động tác khác, yên tĩnh như một hàng người chết.
Triệu Khách tiến lên, Hoàng kim đồng trên mắt trái quan sát những người này, nhìn thật kỹ.
"Người đất?"
Đợi sau khi thấy rõ ràng những thuyền phu thần thái tươi sống này lại là một hàng người đất, Triệu Khách ngạc nhiên.