Bởi vì những người đất này làm quá tươi sống, dù là vẻ mặt hay da thịt đều như đang sống, nếu không phải Triệu Khách dùng Hoàng kim đồng nhìn, tin tưởng trong chốc lát cũng không nhìn ra những người này được nặn từ bùn đất.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Tiếng đánh càng ngày càng gần, sau lưng bọn họ có một căn phòng nhỏ gần bờ sông, tiếng đánh lại truyền đến từ bờ sông.
Sau khi đi qua, chỉ thấy một thuyền phu mắt mù đang cầm một khúc gỗ trên tay, đánh bùn vừa móc ra từ bờ sông.
Xung quanh trưng bày đủ loại đồ nặn từ bùn đất.
Không chỉ có người, còn có động vật, dã thú.
Rất sống động, sinh động vi diệu.
"Ai!"
Tuy thuyền phu bị mù nhưng lỗ tai nhạy cảm dị thường, tiếng bước chân của Triệu Khách cực kỳ nhỏ bé như tiếng gió thổi lá rụng, không ngờ thuyền phu có thể bén nhạy phát hiện Triệu Khách như vậy.
"Người qua đường."
"Hừ hừ, những năm qua nói là người qua đường thì thôi đi, ngươi muốn trèo núi vào Vương đô? Trở về đi, con đường này không dễ đi, đừng kéo cả mạng vào không đáng."
Thuyền phu cúi đầu chuyên tâm nắm vuốt bùn trên tay.
Triệu Khách cũng không nóng nảy, ngồi trên tảng đá xanh bên cạnh, chậm rãi chờ thuyền phu làm xong tượng đất trên tay.
Đó là một con tuấn mã, có thể thấy dáng người tuấn mã thẳng tắp kiêu ngạo, nằm trên tay thuyền phu càng giống đang sống, móng ngựa vung lên khiến người ta có cảm giác con ngựa này sẽ nhảy dựng lên chạy trốn bất cứ lúc nào.
Phát hiện Triệu Khách vẫn chưa đi, thuyền phu thở dài, tiếp tục khuyên: "Tiểu hỏa tử, ta vừa nói, con đường này vô cùng nguy hiểm, ngươi đừng mạo hiểm."
"Có đủ không, đưa ta tới đó."
Triệu Khách lấy ra một mảnh ngọc tiền to bằng móng tay từ trong ngực, quăng ở trong chén bên cạnh thuyền phu, chỉ nghe tiếng ngọc tiền phát ra tiếng đinh đang trong chén, tiếng kêu trong trẻo như vàng.
Điều này khiến vẻ mặt thuyền phu khẽ biến, cẩn thận lục lọi ngọc tiền trên tay một vòng, cười khổ nói: "Ai, đám người các ngươi cũng không nghe khuyên bảo, đi thôi."
Thuyền phu ngoài miệng nói vậy, nhưng một tay khác lại đặt tiền ở trong ngực.
Đừng thấy mắt thuyền phu bị mù nhưng động tác lại nhanh nhẹn thuần thục, nếu không phải mắt của hắn ta đã không thấy, Triệu Khách thật sự nghi ngờ tên này có phải một người mù lòa hay không.
Triệu Khách đi theo thuyền phu lên thuyền nhỏ.
Chỉ thấy thuyền phu cầm một cây cán thuyền, nhẹ nhàng hoạt động cái thuyền nhỏ lướt sang bờ sông bên kia.
Thuyền phu vừa chèo thuyền vừa nói: "Tiểu hỏa tử, nơi này rất nguy hiểm, đặc biệt là một số yêu quái ăn tươi nuốt sống, một mình ngươi đi qua đó rất nguy hiểm."
Triệu Khách quay đầu nhìn về phía thuyền phu, ánh mắt đánh giá thuyền phu từ trên xuống dưới: "Nguy hiểm cỡ nào?"
Thuyền phu suy nghĩ một chút nói: "Ta đưa rất nhiều người qua đó, nhưng những người này không một ai sống lâu, chứ đừng nói đến việc quay lại bên kia."
Triệu Khách thở sâu, con mắt nhìn chằm chằm thuyền phu, ánh mắt dần híp lại thành một đường thẳng nói: "Cho nên đây là lý do ngươi ăn bọn họ?"
Vẻ mặt thuyền phu cứng đờ, trong lúc nhất thời bị chặn cổ họng, há hốc mồm không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Qua một lúc lâu, trên khuôn mặt cứng ngắc mới miễn cưỡng nở một nụ cười: "Ngươi nói cái gì? Ta chỉ là một thuyền phu."
Triệu Khách đứng lên gật đầu, không phủ nhận cách nói của thuyền phu, tiếp tục bổ sung: "Là một thuyền phu thích giết người ăn thịt, thuận tiện dùng tro cốt làm thành tượng bùn."
Từ lúc đến gần, Triệu Khách thấy những tượng bùn kia đã phát hiện điều không bình thường, thoạt nhìn là tươi sống sinh động, nhưng khi Triệu Khách dựa vào Hoàng kim đồng nhìn kỹ, oán khí trên tượng bùn cũng khiến người ta ngạc nhiên.
Cẩn thận nhếch mũi khẽ ngửi, thậm chí Triệu Khách còn ngửi được mùi máu tanh nồng nặc trên những tượng bùn này.
Ngoại trừ cái đó ra, còn có lớp ngụy trang của thuyền phu này cũng có một đống vấn đề.
Ở nơi rách nát này, mắt còn bị mù, hắn ta kiếm sống thế nào? Nhìn khí sắc còn hồng nhuận phơn phớt như thế, dáng vẻ trung niên phúc hậu.
Không phải giết người cướp của, có thể sống thoải mái như thế, có quỷ mới tin.
Lúc đầu Triệu Khách vẫn không nghĩ rõ ràng, rốt cuộc một thuyền phu mắt mù làm thế nào giết người cướp của.
Nhưng khi đi theo thuyền phu lên thuyền, trong lúc vô tình Triệu Khách nhìn xuống mặt nước, chỉ thấy thuyền phu đứng ở đuôi thuyền nhưng trên mặt nước cũng không có cái bóng của hắn ta.
"Không phủ nhận, từ trong tượng bùn của ngươi, ta nhìn ra được ngươi là một thuyền phu có theo đuổi. Nhưng trùng hợp là ta cũng giống ngươi, có điều ta chỉ là một đầu bếp, nói một chút đi, ngươi muốn bị kho tàu hay hấp."
Triệu Khách liếc mắt nhìn chằm chằm thuyền phu này, ánh mắt đánh giá thuyền phu từ trên xuống dưới, thuyền phu rất quen thuộc với ánh mắt ấy, mỗi lần hắn ta bắt đầu ăn người, thường dùng ánh mắt như vậy.
Triệu Khách đã nói đến mức này, thuyền phu còn che giấu thế nào cũng hoàn toàn mất đi ý nghĩa, tiện tay quăng cán thuyền trên tay ra, tuy mắt bị mù nhưng hốc mắt trống rỗng lại càng giống hai cái vực sâu không đáy, nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.
Hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vốn dĩ hôm nay ta đã ăn no, định thả ngươi đi qua nhưng ngươi..."
"Nói nhảm nhiều quá!"