Nghe được câu nói này của Triệu Khách, ba ba tinh lập tức vui mừng, chỉ là hắn ta còn chưa mở miệng đã nghe Triệu Khách nghiêm nghị nhìn hắn ta: "Thịt của ngươi hơi già, hấp hay thịt kho tàu đều không được, ta dự định đổi hầm."
Chỉ thấy lời nói của Triệu Khách rơi xuống, Tuyết Cơ Tử trên tay đột nhiên lấp lóe một tia sáng lạnh, bị Triệu Khách đón đầu một đao, một đao đâm vào khe hở trên bụng ba ba.
Một mảnh đỏ sậm trên mặt sông nhanh chóng bị nước sông rửa sạch.
Một chiếc thuyền nhỏ xuyên qua sương mù mênh mông trước mắt, nghe "rầm" một tiếng, thuyền nhỏ đụng phải tảng đá bên bờ.
Sau khi Triệu Khách nhảy xuống từ trên thuyền, quay đầu nhìn thuyền nhỏ sau lưng, những lớp vỏ vỡ vụn, cùng một số thịt nát và xương cốt kia chưa xử lý sạch sẽ.
Dứt khoát một chân đá văng thuyền, mặc cho thuyền xuôi dòng lang thang.
Triệu Khách vỗ tay nhìn thoáng qua con ba ba to lớn trong sách tem, suy nghĩ trở nên sinh động.
Tuy vỏ ba ba không bằng mai rùa nhưng vẫn rất kiên cố.
Triệu Khách thử mấy lần phát hiện dùng súng kíp đánh tới, cũng không để lại một dấu vết nào.
"Chờ tìm một cơ hội xem có thể làm lá chắn hay không, chắc hiệu quả rất khá."
Triệu Khách đang suy nghĩ, đi không bao xa đã nghe phía trước có tiếng cười nói vui vẻ, trong lòng không khỏi đề phòng, ngồi xổm xuống nhìn về hướng tiếng động.
Chỉ thấy hai nữ hài mười tám mười chín tuổi đang truy đuổi đùa giỡn bên hồ nước.
Trên người mặc cái yếm, có thể nhận ra phát triển không tệ.
Nửa người dưới ngâm trong ao, mơ hồ có thể xuyên qua ánh nước thấy hai cặp chân trắng thon dài.
Lúc này thật sự rất đúng lúc.
Ánh mắt Triệu Khách đột nhiên nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy bóng đen phía trước nhanh chóng nhích lại gần hai nữ hài.
Chỉ nghe "phù phù" một tiếng nước chảy.
Nữ hài tuổi tác hơi lớn bên trái đột nhiên trợn ngược mí mắt, thân thể run một cái ngã vào trong lòng muội muội của mình, trông như bị dọa sợ.
"Hắc hắc, tỷ tỷ, các ngươi xem ta bắt được một con lươn cắn các ngươi."
Trong nước, chỉ thấy nam hài lớn khoảng tám chín tuổi đứng lên từ trong nước, trên tay nắm lấy một con lươn thô như ngón cái.
Chợt đặt con lươn ở bên miệng, há miệng trực tiếp gặm đầu con lươn xuống, vẻ mặt thỏa mãn bắt đầu nhai nuốt thịt ở trong miệng.
Nhưng chẳng mấy chốc lại thấy khuôn mặt nam đồng nhăn nhó: "Phi, sao con lươn này lại tanh như thế?"
"Cút sang một bên!"
Nhìn đại tỷ đã hôn mê bất tỉnh, nhị muội cầm một tảng đá nện vào trên đầu nam đồng.
Tảng đá đập xuống, chỉ nghe cạch một tiếng, nam đồng lắc đầu bĩu môi, ném con lươn trên tay ra, chợt không vui đi sang bên cạnh.
Triệu Khách trốn trong bụi cỏ, Hoàng kim đồng trên mắt trái đảo qua, chỉ thấy ba tên này không có một ai là người.
Đợi thấy nam đồng đi vào trong bụi cây, hai mắt Triệu Khách híp lại, sau khi kích hoạt Tự nhiên chi tức giấu thân thể ở trong bụi cây, đi theo sau lưng nam đồng.
Trên đường, chỉ nghe nam đồng vừa đi vừa mắng: "Hừ, thật sự là cái đuôi con rùa, coi mình là Huyền Vũ thật chắc, phì, chờ a cha trở về, ta sẽ nói cho a cha biết, gả các ngươi cho lão Vương gia phía bắc."
Đi không bao lâu, con mắt nam đồng đột nhiên linh lợi đảo quanh, trên khuôn mặt tuổi nhỏ kia xuất hiện vẻ dữ tợn không hợp với tuổi tác, quay người đi đến trước một huyệt động.
Đẩy cỏ dại xung quanh huyệt động ra, trên mặt nam đồng không khỏi nở nụ cười xấu xa, con mắt đánh giá cái bóng mơ hồ trong động, nói: "A cha nói, muốn chờ ngươi lớn hơn chút, làm con dâu nuôi từ nhỏ cho ta, nhưng hiện tại a cha vẫn chưa trở lại, có lẽ lại phải chịu đói một lúc lâu, chờ đến lúc đó bọn họ đã đợi không kịp ăn ngươi, không bằng cho ta ăn trước."
Chỉ thấy nam đồng nói lời này, nhếch miệng cười một tiếng, nhanh chóng chui vào trong hang.
Triệu Khách đi theo phía sau, từ xa đã nghe thấy một tiếng hét thảm, cẩn thận cất bước đi đến cửa động, chỉ nghe bên trong vang lên tiếng "rắc rắc" như ăn món sườn.
Hắn nghiêng người, nghiêng mắt nhìn vào bên trong, vừa nhìn đã thấy nam đồng nhào vào trên người một nữ nhân, cái miệng trở nên dài nhỏ bén nhọn, cắn một cái, cắn đứt cổ nữ nhân.
Đặt đầu sang một bên, ôm xác nữ gặm từng miếng một.
Chỉ thấy đầu ùng ục ục lăn ra cửa động, lăn đến bên chân Triệu Khách, trên mặt nữ nhân đầy vẻ hoảng sợ, con mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Triệu Khách.
"Ừm, vẫn là nữ nhân Hạ quốc ăn ngon, da thịt tinh tế tỉ mỉ, thịt ăn xong đặc biệt thơm, so với đám mọi rợ vừa thối vừa cứng trên núi thì ăn ngon hơn nhiều, chỉ là người này quá xa, không ngon bằng tên vừa ra đời lần trước!"
Nam đồng ăn say sưa ngon lành ở bên trong, vừa ăn vừa nhớ lần trước ăn hết nữ hài kia, miệng đầy máu tươi chảy ròng, đầu lưỡi liếm qua liếm lại trên môi.
Triệu Khách đứng ở bên ngoài nghe cẩn thận, đôi mắt nhìn hai bên, chợt lấy ra cây búa của mình từ trong sách tem, đi vào trong huyệt động.
"Ăn ngon, ăn ngon!"
Nam đồng chẹp miệng, hồn nhiên không chú ý tới một đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm hắn ta từ sau lưng.
Lúc này, Triệu Khách thở sâu, cúi người khẽ nói bên tai nam đồng: "Ăn ngon?"
"Ăn ngon, đặc biệt... Ồ!"