Nam đồng thuận miệng trả lời một câu, chợt phát hiện không thích hợp, chỉ thấy thân thể hắn ta bất động, đầu đột nhiên quay lại.
Vừa ngẩng đầu một cái đã thấy một cây búa sắt đỏ hồng, nhắm thẳng cái đầu dưa của hắn ta liên tiếp nện ba cái "phanh phanh phanh".
Đập đầu nam đồng lõm xuống một mảng to, mí mắt trợn một cái, thân thể ngã mạnh xuống đất.
Một lát sau mới thấy xác nam đồng dần biến thành một con ba ba to khoảng cái thớt.
Đều nói con rùa ngàn năm vạn năm mới có kích cỡ như vậy, Triệu Khách đoán ít nhất cũng vài chục năm.
Kích hoạt Phệ hồn thuật, rút linh hồn của tên này ra khỏi xác.
"Ngươi đã thích a cha ngươi như vậy, hôm nay ta sẽ để các ngươi đoàn tụ."
Hắn thu lại quả cầu sinh mệnh.
Chỉ thấy Triệu Khách lấy đao ra, bắt đầu cắt dọc theo khe hở xung quanh vỏ ba ba.
Qua một lúc lâu, Triệu Khách thu thập một chút, đi ra từ trong huyệt động.
Khóe miệng vô thức mỉm cười, không biết nghĩ đến cái gì, quay người bước đi.
Sau khi Triệu Khách quay lại đã không thấy tung tích hai nữ nhân đâu, chắc đã quay về.
"Đáng tiếc!"
Triệu Khách thở dài trong lòng, động tác của hắn vẫn chậm một bước, sớm biết vậy xử lý hai tên này trước, lại đi làm thịt tên nhỏ kia.
Nhìn sắc trời trên đỉnh đầu, không biết từ lúc nào đã qua giữa trưa, trong rừng cây mịt mờ, dâng lên một lớp sương khói.
Triệu Khách tiếp tục đi xuôi theo về phía đông, hy vọng có thể nhanh rời khỏi ngọn núi này.
Không nhắc đến hai con ba ba này, từ khi hắn bước vào khu rừng này, Triệu Khách luôn cảm thấy cả người mất tự nhiên.
Nhưng rốt cuộc là nơi nào mất tự nhiên, trong chốc lát Triệu Khách không nói ra được.
Nhưng không có cách nào diễn tả loại cảm giác này, khiến Triệu Khách lăn lộn trên dưới cả người rất khó chịu.
Đi dọc theo phía đông, cũng không biết đi bao xa đã thấy đỉnh núi xung quanh không thay đổi quá nhiều, Triệu Khách cảm giác hắn đang giậm chân tại chỗ.
Đây là vì hắn ỷ có “Tự nhiên chi nộ” khiến tốc độ trong núi rừng cực nhanh.
Đừng xem phim trên tivi, thấy Bối gia, Đức gia mạo hiểm cầu sinh trông rất nhẹ nhàng.
Nếu đổi lại một người bình thường, cho dù không có yêu ma quỷ quái gì, sợ là một người đi trong rừng sâu núi thẳm, không bao lâu tinh thần sẽ hỏng mất.
Bởi vì ngươi cứ đi về phía trước sẽ nghi ngờ dãy núi xung quanh, có phải bản thân vẫn đang giẫm chân tại chỗ hay không.
Lúc này sự sợ hãi cắn nuốt ngươi từng chút một, một khi mất đi lý trí, tử vong cũng chỉ trong nháy mắt như vậy.
Triệu Khách còn tốt, trong núi rừng có tem tăng phúc, hắn sẽ không bị phương diện này ảnh hưởng, nhưng cảm giác đè nén trong lòng vẫn không vung đi được, luôn làm Triệu Khách cảm giác rất không thoải mái.
Thấy sắc trời dần tối đen, Triệu Khách mơ hồ thấy phía trước không xa như có ánh đèn.
Nhìn phương hướng ánh đèn, Triệu Khách cẩn thận đi qua đó, là một gian trạch viện.
Rừng sâu núi thẳm, trước không thôn sau không cửa hàng, một tòa trạch viện xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào??
Không sai, suy nghĩ của ngươi cũng là suy nghĩ của Triệu Khách vào lúc này.
Ngay lúc Triệu Khách lo lắng có nên đi vào hay không, cửa phòng đột nhiên bị người ta thô bạo đẩy ra, ngay sau đó chỉ nghe sau cửa có giọng một nữ nhân mắng: "Tên khốn kiếp này, cũng không biết chết ở nơi nào, còn cần ta đi tìm."
Theo tiếng mắng chửi, chỉ thấy giày thêu màu hồng bước qua bậc cửa, nữ nhân và Triệu Khách đối mặt với nhau, lập tức ngạc nhiên.
"Là nàng!"
Triệu Khách nhìn nữ nhân từ trên xuống dưới, nhớ rất rõ ràng nữ nhân này không phải là nữ nhân tắm rửa trong hồ trước đó sao? Cùng với người nghịch con lươn kia.
Không ngờ lại gặp được ở chỗ này.
Dường như nữ nhân cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ đột nhiên gặp một người sống trước cửa nhà.
Nàng nhìn chằm chằm Triệu Khách một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, bàn tay nửa che mặt, giọng nói cũng trở nên khẽ khàng nhẹ nhàng: "Vị tiểu ca này là người ở đâu, sao lại đi tới đây."
Triệu Khách nhìn chằm chằm nữ nhân, cẩn thận đánh giá trên dưới, hầu kết nhúc nhích nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không nhịn được khen ngợi: "Người này tốt, người này tốt, vừa nhìn đã biết béo khoẻ, thích hợp xào lăn, ừ, thêm rượu mạnh, hành gừng tỏi, trước trần nước lại kho tàu."
Vừa nghĩ tới đó, con mắt Triệu Khách linh lợi đảo quanh, khách sáo nói: "Ầy... Có một thuyền phu đưa ta tới, hình như ta đi lạc đường."
Vừa nói xong, chỉ nghe phía sau viện lại truyền tới một loạt tiếng bước chân, vị nhị muội kia đi ra, sau khi nhìn thấy Triệu Khách cũng cảm thấy ngạc nhiên như đại tỷ nhà mình, nhưng nghe hai chữ thuyền phu, ánh mắt hai nữ hài phát sáng nhìn chằm chằm Triệu Khách, trong ánh mắt hiện ra vẻ hài lòng.
"Sắc trời đã muộn, ở bên ngoài vào buổi đêm không an toàn, tiểu ca ca đã tới, trước tiên tạm thời ở lại đi."
"Tốt tốt tốt, làm phiền, làm phiền."
Đương nhiên Triệu Khách cầu còn không được, đi theo hai nữ hài vào trong nhà.
Vừa đi vừa trò chuyện, đợi sau khi nghe nói Triệu Khách là một vị đầu bếp, hai nữ hài lau miệng cười một tiếng, nói: "Dưới gầm trời này, hình như chỉ đầu bếp biết ăn nhất."
"Khách sáo khách sáo, đa tạ thu lưu, không bằng để ta làm đồ ăn coi như cảm ơn cũng rất tốt."