Cảm giác cường đại khiến ngũ giác của Triệu Khách bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
Tiếng động nhỏ bé vụn vặt bắt đầu không ngừng truyền vào trong tai Triệu Khách.
Tiếng gió vù vù giống với loài bò sát, cùng tiếng hít thở yếu ớt của Triệu Khách.
Nhưng không có tiếng bước chân mà hắn muốn nghe được, ngoại trừ cái đó ra toàn bộ khu nhà cũ trống rỗng cũng không có cái gì.
Chờ Triệu Khách cẩn thận ẩn núp ngoài cửa sổ, liếc mắt quan sát bên ngoài.
Sau khi quan sát xung quanh trên dưới, toàn bộ một vòng.
"Không có?"
Triệu Khách nhíu mày, đi ra từ trong khu nhà cũ.
Thân thể như là mèo, hai ba bước bò lên lầu chót, đứng trên phòng ốc quan sát xung quanh một lúc.
Triệu Khách cũng không nhịn được nói thầm trong lòng.
Con mắt này còn lớn hơn cả cửa sổ một chút, thể trạng lớn như vậy lại im hơi lặng tiếng biến mất vô tung vô ảnh?
Thậm chí Triệu Khách không nghe thấy một chút xíu tiếng bước chân nào.
Điều này khiến Triệu Khách càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo.
Gió lạnh thổi đến người Triệu Khách.
Triệu Khách đã sớm không có cảm giác với nóng lạnh, trên người lại không nhịn được nổi một lớp da gà.
Bởi vì cho tới bây giờ, Triệu Khách vẫn có thể cảm nhận được cảm giác nhìn trộm kia.
Dường như đối phương cũng không hề rời đi quá xa.
Thử nghĩ xem, mỗi một hành động của ngươi đều bị người ta giám sát, ngươi sẽ phát hiện cho dù ngươi đi nhà vệ sinh, cũng cảm giác sau lưng có một đôi mắt nhìn chằm chằm.
"Là cái gì?"
Trong lòng Triệu Khách suy nghĩ lung tung.
Nhưng suy đoán một lúc, Triệu Khách thật sự không đoán được cái gì.
Bởi vì sơn dã mênh mông trước mắt, lại là một thế giới mà Triệu Khách hoàn toàn xa lạ.
Đã thật lâu Triệu Khách không nghỉ ngơi thật tốt, vốn định nghỉ ngơi một chút ở khu nhà cũ.
Nhưng bị một con mắt làm loạn như vậy, Triệu Khách không còn chút buồn ngủ nào.
Triệu Khách cũng không trở về căn nhà cũ phía dưới, dứt khoát ngồi trên nóc nhà.
Hắn lấy ra chuỗi Phật châu, vân vê trên tay.
Trong lòng tự nhiên mặc niệm kinh văn Bạch cốt quan.
Nghĩ lại, lần trước hắn bị Dương lão hắc đuổi giết, đã vận dụng Tự nhiên chi tức che giấu cảm giác của mình.
Trong vô thức, ánh mắt Triệu Khách dần mông lung.
Trong mơ hồ, thân thể hòa làm một thể với núi non xung quanh.
Trong lúc lơ đãng vẫn nghe được một tràng tiếng tụng kinh Phật.
Nhưng nếu ngươi muốn cẩn thận nghe rõ ràng, tiếng kinh Phật này lại trở nên mơ hồ xa xôi, thậm chí im hơi lặng tiếng.
Trong một góc không biết tên của trời sao.
Hư không tĩnh mịch đầu bắt đầu vặn vẹo, khiến ánh sáng xung quanh xoay thành một đoàn bánh quai chèo.
Một thứ gì đó phá vỡ bóng đêm.
Một chiếc phi thuyền màu vàng phá không mà ra từ trong bóng tối.
Nhưng một giây sau đã biến mất.
Sau đó không ngừng phá vỡ lỗ sâu, lại nhanh chóng xuyên qua rời đi.
Hồn nhiên không để ý sau khi xuyên qua lỗ sâu sẽ mang đến ảnh hướng trái chiều, cùng việc hao tổn nhiên liệu của phi thuyền.
Buồng chỉ huy trong phi thuyền, bầu không khí chưa từng áp lực như vậy.
Tiếng cảnh báo tiêu hao năng lượng quá độ, cùng với siêu phụ tài sau khi tiến hành xuyên qua lỗ sâu sinh ra cảm giác không gian đè nén, khiến sắc mặt mỗi một thuyền viên bao trùm một tầng màu nâu xanh.
"Không thể xuyên qua nữa."
Khuôn mặt người phụ trách tiến hành định vị lỗ sâu đã không nhìn ra chút máu nào.
Vì con mắt quá vất vả, trên tròng trắng mắt đã xuất hiện mấy cục máu màu đỏ lớn nhỏ không đều.
Đối mặt với tiếng quát của thuyền viên cùng ánh mắt xung quanh, người trung niên ngồi trên vị trí chỉ huy thuyền trưởng chỉ nhẹ nhàng xoay mở nắp trà cốc giữ nhiệt.
Sau khi pha táo đỏ, cẩu kỷ, đương quy trong nước nóng tạo ra một mùi hương đặc biệt, tràn ngập trong khoang thuyền chỉ huy.
Đối với sở thích cổ quái của thuyền trưởng.
Ngày thường đoàn thuyền viên đều trốn tránh, bọn họ thật sự không tưởng tượng nổi, vì sao thuyền trưởng lại kiên trì với sở thích đặc biệt, mỗi ngày đều phải ngâm mấy thứ gì đó để làm đồ uống.
Cho dù ngày thường thuyền trưởng luôn nói với bọn họ đây là một cách bảo vệ sức khoẻ của phương Đông cổ xưa.
Nhưng từ đầu đến cuối không ai hiểu được làm vậy có tác dụng gì.
Nhưng hôm nay ngửi được mùi vị đặc biệt này, tinh thần căng cứng của đoàn thuyền viên lại vô thức thả lỏng hơn nhiều vì mùi vị quen thuộc này.
"Hô! Rầm!"
Thổi nhẹ làn sương trắng xung quanh cốc giữ nhiệt, uống một ngụm nước trà ngon trên tay, khuôn mặt không nhìn ra vui buồn mới ngẩng đầu lên.
"Tiếp tục!"
Giọng nói không có bất kỳ cảm xúc gì, khiến người ta không nghe ra rốt cuộc trong lòng thuyền trưởng đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng trong giọng nói lại để lộ ra sự bình tĩnh và quyết đoán, ngược lại khiến tinh thần thuyền viên dần vững vàng hơn nhiều.
"Nhưng..."
Người thao tác há hốc mồm, nhưng sau khi thấy ánh mắt thuyền trưởng nhìn sang, dường như trái tim căng cứng cũng rơi xuống mặt đất.
"Tiếp tục!"
Lần này trong giọng nói mang theo lực lượng không thể kháng cự, không chỉ địa vị là thuyền trưởng, càng là sự tự tin mấy lần dẫn dắt bọn họ ung dung thoát khỏi tình huống sinh tử.
"Vâng!"
Cũng vì ánh mắt tự tin và giọng nói này, vốn thuyền viên đã sắp sụp đổ, tâm trạng lại quay về điểm thăng bằng ban đầu.
Trong toàn bộ buồng chỉ huy chỉ còn lại tiếng ngón tay của thuyền viên va chạm nhanh chóng khống chế máy móc.