Thấy thế, ánh mắt người trung niên dần ảm đạm, ngón tay nắm chặt cốc giữ nhiệt.
Không ai chú ý tới vệt nước màu vàng nhạt đang theo ống quần của hắn ta chảy xuống bàn chân.
Không lâu sau khi phi thuyền lại xuyên qua, bóng dáng một chiếc quan tài đỏ thẫm chợt bắt đầu rõ ràng từng chút một trong hư không.
Ngôi sao trên bầu trời dần ảm đạm.
Chân trời có một sợi ánh sáng màu vàng như thuỷ triều, bao trùm toàn bộ mặt đất.
Trong đêm khuya, những dã thú xao động lo lắng dần lắng lại yên tĩnh.
Ánh mặt trời tạo ra một sợi dây màu vàng ở đường chân trời.
Triệu Khách ngồi xếp bằng ở nóc nhà, hình xăm ở ngực điên cuồng tăng tốc chuyển động theo.
Khiến ánh sáng xung quanh Triệu Khách lại ảm đạm hơn.
Từng sợi ánh sáng vàng hòa vào ngực Triệu Khách, một cái cánh màu vàng kim nhạt trong hình xăm tám cánh dần bắt đầu lóe sáng, đồng thời ánh sáng càng ngày càng mạnh.
Dường như là một mảnh hoàng kim khảm nạm ở ngực Triệu Khách, thậm chí ánh sáng mạnh nghiền ép lên ánh sáng của bảy cái cánh khác.
Nhưng hiển nhiên Triệu Khách cũng không ý thức được tất cả chuyện này.
Lúc này yên lặng chìm trong Bạch cốt quan, ý thức của Triệu Khách lại chưa từng yên tĩnh như vậy.
Đặc biệt là khi ngón tay chuyển động Phật châu.
Theo mỗi một lần Phật châu chuyển động, thỉnh thoảng lóe ra điểm sáng màu vàng óng.
Triệu Khách có thể rõ ràng cảm nhận được, một đoàn phật khí thuần hậu đang hội tụ vào một chỗ trong cơ thể hắn.
Cứ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Cho đến khi Triệu Khách tỉnh táo lại từ Bạch cốt quan, đoàn phật khí này mới theo đó một lần nữa tản vào trong thân thể của hắn.
Duỗi cánh tay ra, cái lưng mệt mỏi chỉ nghe xương cốt trên người phát ra một tràng tiếng rắc rắc.
Tuy một đêm không ngủ, nhưng Triệu Khách lại cảm giác đầy tinh thần.
Điều duy nhất khiến Triệu Khách cảm thấy không thoải mái, là con mắt to tối hôm qua.
Đến bây giờ, Triệu Khách vẫn có cảm giác thứ gì đó đang rình trộm hắn ở sau lưng.
Nhưng mặc cho ngươi làm gì, cũng tìm không thấy.
Loại cảm giác này... Cứ như trên người ngươi có một chỗ ngứa, nhưng ngươi cào nát da, kết quả vẫn không tìm được rốt cuộc bị ngứa ở chỗ nào.
Tối hôm qua hắn canh giữ ở nóc nhà cả một đêm, thật ra là muốn xem thử có thể dụ đối phương ra hay không.
Nhưng loại cảm giác nhìn trộm kia vẫn như trước, lại chưa từng xuất hiện.
Chỉ có điều, sau khi hừng đông, loại cảm giác nhìn trộm lúc ẩn lúc hiện kia đã không mãnh liệt như ban đêm.
Không biết đó là cái gì, nhưng Triệu Khách dự định sớm rời đi.
Nhân lúc sắc trời đã sáng lên, nhanh chóng vượt qua mảnh rừng núi này, tiến vào Đại Hạ quốc.
Cũng không có gì để thu thập, sau khi Triệu Khách xác định rõ phương hướng, nghiêng người, bóng dáng như một con thỏ tiến vào trong bụi cỏ, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Chỉ là từ đầu đến cuối Triệu Khách không chú ý tới, sau khi Triệu Khách rời đi, một đóa hoa vàng còn chưa nở rộ vặn vẹo thân thể mấy lần, nhổ rễ của mình từ trong đất bùn.
Cứ như hai chân của con người, rắc rắc nện bước đi.
Đuổi theo sau lưng Triệu Khách, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Đại doanh thành quan Tây Bắc.
Khói báo động như rồng, doanh trướng kéo dài ngàn dặm, là đội quân hàng đầu biên ngoại Hạ triều, Huyền Vũ quân.
Tọa trấn man hoang Tây Bắc.
Chỉ có điều lúc này trong đại doanh đang có hai đám người chửi mắng hừng hực khí thế.
Người Liễu Tương gia, người Hình Thiên gia suýt nữa ra tay đánh nhau trong doanh địa.
Chủ soái Đông Ly Huyền Vũ quân nghe tin tức, lập tức tìm lý do chuồn đi, không muốn tham gia vào.
Dù sao có liên quan đến hai đại chủ gia của Đại Hạ.
Liễu Tương gia chưởng quản hai phần ba tài nguyên Đại Hạ.
Hình Thiên gia càng không thể trêu vào, nắm giữ một phần ba binh quyền Đại Hạ.
Đặc biệt là Hình Thiên Ách, đừng thấy tên này bị giáng chức đến Hắc Hải nhưng CMN tên này là thằng điên.
Lúc Hạ vương cố ý thử triệu hồi tên này về dưỡng lão.
Ngay ngày hôm sau, Hình Thiên Ách đã giết hại bốn trăm ngàn người Lê tộc Hắc Hải, dẫn đến Lê tộc Hắc Hải đã yên tĩnh gần 80 năm sắp bùng nổ.
Kết quả ngày hôm sau tin tức truyền về Vương đô, không đợi Hạ vương thở ra một hơi.
Hình Thiên Ách lại dựa vào ba mươi vạn thiết kỵ, đánh lén Vương đô Lê tộc Hắc Hải.
Nghe nói Hình Thiên Ách cướp đi Vương hậu Lê tộc Hắc Hải trước mặt mọi người, nói muốn đưa cho đương kim Hạ vương làm ấm giường.
Tin tức truyền đến Đại Hạ, Hạ vương và quần thần đều choáng váng.
Nếu lần này còn có thể trấn an Lê tộc Hắc Hải, mới là gặp quỷ.
Vương hậu bị bắt đi, đã là sự sỉ nhục ngập trời.
Còn phải làm ấm giường cho Hạ vương!
Quan trọng nhất là, đến bây giờ, Hạ vương đừng nói là Hoàng hậu, ngay cả lời giải thích nguyên nhân khi Hình Thiên Ách gây ra chuyện này, cũng không thấy tấu lên một câu này.
Gần đây chỉ có duy nhất một tấu chương, tám chữ đơn giản thẳng thắn.
"Tác chiến, cần tiền, cần binh, cần lương."
Nghe đồn Hạ vương tức đến nôn ra máu, đêm đó cầm kiếm chém tất cả cung nữ trong tẩm cung.
Nhưng ngày hôm sau vẫn phê chiếu không chút sai sót.
Kiểu vả mặt Hạ vương trần trụi như vậy, Hạ vương còn phải mỉm cười, hoàn toàn nhận lấy.
Thật là... Uất ức.