Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871. Kiêu Căng (2)

Chương 871. Kiêu căng (2) Chương 871. Kiêu căng (2)

Trong mấy ngày qua, sự khống chế của Triệu Khách với Vô tướng kiếm kinh, đã càng ngày càng thuần thục.

Cộng thêm năng lực bị động của con tem “Kiếm oán”.

Khiến sự hiểu biết của Triệu Khách với Vô tướng kiếm kinh cũng càng ngày càng khắc sâu.

Tóm lại sau mấy ngày, Triệu Khách cảm giác không gian khủng bố lần này khiến hắn cảm thấy vô cùng phong phú.

Thậm chí càng phong phú hơn lúc hắn ở trong hiện thực.

Trên đường đi, Triệu Khách lần lượt thấy được một số gian phòng thôn trấn.

Nhưng phần lớn đều là người đi nhà trống, một số đồng ruộng cũng đã sớm bị bỏ hoang, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra nơi này từng là một mảnh ruộng tốt.

Không biết lúc trước nơi này xảy ra chuyện gì.

Có thể chắc chắn trước đó người nơi này biến mất vô cùng đột ngột.

Thậm chí Triệu Khách tìm được một số quần áo ở trong tủ treo.

Tuy phủ một tầng bụi bặm thật dày, nhưng quần áo được bảo quản khá tốt.

Đáng tiếc, không có thứ thích hợp với hắn.

Không cần mặc, Triệu Khách giơ lên so sánh một chút có thể cảm giác được.

Hoặc là rộng muốn chết, hoặc là vô cùng chật.

Triệu Khách tìm kiếm một vòng trong trấn rách nát, có thể tìm được quần nhưng hắn không thể cởi trần chứ?

Phía trước không xa là Vương đô.

Ít nhất hắn phải có một bộ quần áo thích hợp, nếu không thật sự quá chói mắt, rất dễ bị người ta để ý.

Ngay lúc Triệu Khách không có cách nào, đột nhiên thân thể xoạt một cái xoay người sang chỗ khác.

Con mắt lạnh lẽo nhìn khe cửa sau lưng.

Tuy cảm giác bị nhìn trộm rất quen thuộc.

Nhưng vừa rồi loại cảm giác này chưa từng mãnh liệt như vậy.

Cất bước đi tới trước khe cửa, một tay Triệu Khách cầm Tuyết Cơ Tử, ngón tay nhẹ nhàng kéo khe cửa một phát.

"Cạch..."

Theo tiếng cửa phòng chói tai vù vù, Triệu Khách nhìn hai bên, ngay cả cứt chó cũng không nhìn thấy.

"Lại chạy?"

Triệu Khách bĩu môi, đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, không biết thứ đồ chơi kia là thứ gì, vẫn luôn đi theo hắn ta.

Mấu chốt là, hắn chết sống cũng không bắt được nó.

Điều này khiến Triệu Khách càng nghĩ càng phát điên.

A?

Đúng vào lúc này, Triệu Khách đột nhiên thấy trong sân một căn nhà treo một bộ quần áo.

Quần áo bị treo trên cây gậy trúc.

Dường như đã trải qua dãi gió dầm mưa, khiến bộ quần áo này trông hơi cũ nát.

Nhưng nhìn kích thước lại vừa vặn.

Trong chốc lát Triệu Khách cũng không tìm thấy quần áo thích hợp, nhìn bộ quần áo này không bị rách liền mặc thẳng lên người, bộ quần áo này không lớn không nhỏ rất vừa vặn.

Cuối cùng cũng khiến tâm trạng phát điên của Triệu Khách có thể bình tĩnh hơn nhiều.

Có rất nhiều tiểu trấn bị bỏ hoang như vậy ở trên đường đi, Triệu Khách đi cả quãng đường gần như không thấy người đi đường.

Loại cảm giác hoang vu rách nát này kéo dài đến khi Triệu Khách đi đến thành quan mới bị đánh vỡ.

Chỉ thấy xung quanh thành quan ngựa xe như nước.

Xe ngựa sắp xếp chỉnh tề thành hàng dài, một số chủ nhân trên xe cũng đi ra hít thở không khí, giãn gân cốt một cái, xoa dịu sự mệt nhọc của mình.

Cho Triệu Khách cảm giác giống như nút giao đường cao tốc vào ngày nghỉ lễ.

Tình cảnh giống hệt lúc cả nhà lớn bé đi du lịch, kết quả bị chặn ở trên đường cao tốc.

Triệu Khách trốn ở cách đó không xa, hơi sửa sang lại quần áo vẻ ngoài.

Đặc biệt là nước bùn trên người.

Sở dĩ trước đó đám người Đông Ly chủ quan cho rằng Triệu Khách là một tên mọi rợ.

Thật sự là dáng vẻ nhếch nhác của Triệu Khách, gần như không khác gì những tên mọi rợ ở trong đại sơn.

Dựa vào Nhiếp nguyên thủ dọn dẹp sạch sẽ vết bẩn trên người, Triệu Khách hơi sửa sáng lại râu trên mặt, sau đó nhìn vào tấm gương.

Mặc dù đã trải qua ngụy trang vẻ ngoài nhưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm.

Góc cạnh rõ ràng, hốc mắt lõm sâu khiến đôi mắt Triệu Khách trông rất có thần.

Quần áo lại rất đơn giản, trực tiếp mặc quần áo của Liễu Tương Kỳ trước đó lên người.

Trước đó Triệu Khách dựa vào Hóa thai trường sinh thuật, cắn nuốt hết bộ phận trí nhớ của Liễu Tương Kỳ.

Biết bộ quần áo này có vẻ phổ thông, nhưng dù là nguyên liệu hay chế tác đều là tay nghề nhất đẳng.

Mặc trên người đông ấm hè mát.

Điều duy nhất khiến Triệu Khách không hài lòng là, tạo hình của bộ quần áo này thật sự hơi quá... Lỏng lẻo.

Sau khi thay quần áo xong, Triệu Khách không nhìn đám xe ngựa đang xếp hàng, đi bộ về phía thành quan.

Chỉ thấy Triệu Khách ưỡn ngực ngẩng đầu, nện bước chân chữ bát, dáng vẻ công tử bột.

Làm cho người không muốn chú ý cũng khó khăn.

Một số thủ vệ thành quan đã sớm nhìn chằm chằm Triệu Khách.

Nhưng thấy vẻ mặt hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người của Triệu Khách, trong lòng lại không suy nghĩ nhiều.

Bọn họ đã gặp nhiều đám công tử ca vương quyền quý tộc kia, có ai không phải mũi vểnh lên trời.

Nếu không phải vểnh mông lên không mỹ quan, e rằng bọn họ còn hận không thể dùng đít nhìn người khác.

Đối với loại công tử ca này, ánh mắt đám thủ vệ luôn lộ ra vẻ khinh bỉ.

Nhưng trong lòng luôn không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn chút, sao bản thân không thể đầu thai đến những quý tộc này.

Vì vậy Triệu Khách nghênh ngang, thậm chí chen ngang đi qua, những thủ vệ này cũng không vặn hỏi điều gì.

Vặn hỏi để làm cái gì?

Tận trung với cương vị công tác?

Bình Luận (0)
Comment