Tuy Triệu Khách không phải người vị diện này, nhưng vì Liễu Tương Kỳ, hắn cũng đại khái hiểu được một số giá thị trường.
5000 tiền mua một nô lệ, chậc chậc, không biết là loại nô lệ gì đáng cái giá này.
Trong lòng Triệu Khách không khỏi tò mò, ngẩng đầu nhìn lên, lúc đầu Triệu Khách không chú ý nhưng chờ sau khi Triệu Khách thấy rõ ràng, một đôi mắt trợn to như lục lạc.
Hắn hoảng sợ hé miệng, hiện ra hình chữ O.
Triệu Khách luôn không lộ ra vui buồn, lúc này đã khiếp sợ đến tột đỉnh.
Chỉ thấy trên đài cao có một nam nhân vẻ ngoài rất gầy gò, ngũ quan tiêu chuẩn, góc cạnh rõ ràng.
Nhưng điều khiến Triệu Khách không thể nhìn thẳng là, trên đầu tên này đội tóc giả của nữ nhân.
Trên mặt trát phấn, trên môi bôi thỏi son màu số 37, ngay cả lông mi cũng là giả, vẻ mặt tiểu thụ kiêu ngạo.
Triệu Khách có một loại xúc động muốn tự đâm hai mắt.
Con hàng này, lại là hắn ta!
Mặc dù đối phương thay đổi vẻ ngoài, nhưng Triệu Khách quá quen thuộc với hắn ta.
Dù sao ở chung một đoạn thời gian rất dài, đối với thần thái của Lộ Hạo, đặc biệt thần thái khi hắn ta mặc nữ trang.
Triệu Khách không hiểu rõ về nữ nhân.
Nhưng sau khi chăm chút cách ăn mặc, nam nhân mặc nữ trang sẽ có thần thái gì?
Triệu Khách có thể nói, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Sau khi mỗi một nam nhân mặc nữ trang, trên sinh lý vẫn là nam nhân.
Cho dù có tự nhiên hơn, cuối cùng sẽ có vài chỗ rất cứng nhắc.
Dường như một chỗ này là một tấm màn che của mình, không hy vọng người khác phát hiện.
Ví dụ như một vị nào đó mặc nữ trang, chung quy sẽ đeo gọng kính màu đen, không chịu để lộ ra lỗ tai của mình.
Bởi vì lộ ra lỗ tai, mang tai sẽ đỏ hồng.
Theo thời gian chuyển dời, chỗ cứng ngắc này sẽ chỉ càng ngày càng sâu, chứ không hoàn toàn bị tiêu trừ.
Lộ Hạo chính là điển hình như vậy.
Triệu Khách nhớ rất rõ ràng, tay của tên này luôn được hắn đặc biệt trang điểm lại một lần.
Bởi vì mặc dù “hắn ta” ngụy trang nữ nhân nhưng trong lòng vẫn là nam nhân.
Cho nên rất nhạy cảm khi người khác nhìn tay của hắn ta, sẽ không tự chủ được cuộn bàn tay giấu ra sau lưng.
Trừ khi là Triệu Khách túm tay hắn ta kéo ra, nếu không dưới tình huống bình thường, hắn ta sẽ không chủ động để lộ ra bàn tay.
Điều này đã trở thành một tập quán.
Rõ ràng nhất là tên này trang điểm kiểu khói.
Cách thức hoàn toàn mẹ nó là cách lúc trước hắn tay nắm tay dạy cho Lộ Hạo.
Cách thức này là thói quen nhỏ nào đó của nhân cách Ghen tỵ.
Cho nên, lúc Triệu Khách truyền thụ cho Lộ Hạo cũng vô thức dạy bệnh vặt này cho hắn ta.
Lúc đó, Triệu Khách thật sự không nghĩ nhiều.
Hắn chỉ cảm thấy dạy cho Lộ Hạo để hắn được rảnh tay.
Dù sao vẽ mắt rất rắc rối.
Chẳng may không cẩn thận bị trôi lớp trang điểm, Lộ Hạo cũng có thể nghĩ cách sửa lại.
Chỉ đơn giản như vậy, thật sự không nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay lại thấy Lộ Hạo xuất hiện ở đây.
Còn... Còn... Còn ăn mặc lẳng lơ quyến rũ như thế này.
Nghiễm nhiên đã biến thành một vị lão đại nữ trang!
Không ngờ, không ngờ! Hắn thật sự không ngờ.
Triệu Khách có thể chắc chắn tên này chính là Lộ Hạo.
Chỉ thấy đôi mắt Lộ Hạo mông lung, ngoái nhìn mỉm cười với phía dưới.
Đơn giản cũng khiến tam quan của Triệu Khách chịu tổn thương bạo kích kinh khủng.
Cả người cũng không nhịn được nổi da gà.
Dù sao Triệu Khách nhìn cũng chỉ thấy rùng mình, nhưng cả đám người xung quanh lại nhao nhao vỗ tay bảo hay.
"Hít!"
Điều này khiến cả đám người phía dưới dồn dập hít sâu.
Càng có người đỏ mắt đấm ngực dậm chân, vẻ mặt bi phẫn, vưu vật tuyệt sắc!
Tăng giá!
Có người bắt đầu tăng giá, trong nháy mắt giá cả lại tăng lên đến trình độ 7000 tiền.
Giá tiền này với tài lực của đương kim Đại Hạ, cũng là một khoản tiền của phi nghĩa rất lớn.
"Ôi, làm sao! Làm sao! Thật là... Là... Là..."
Lúc này, lỗ tai khẽ động, chỉ nghe có người phát ra thở dài một tiếng sau lưng.
Triệu Khách không quay đầu lại, chỉ là hắn nghe cả nửa ngày cũng không nghe ra thứ gì.
Hắn không tự chủ, nhắc nhở: "Nàng vốn là giai nhân, sao lại làm tặc."
"A?"
Sau khi đối phương nghe được câu nói của Triệu Khách, ngạc nhiên một lúc.
Sau đó khe khẽ lặp đi lặp lại.
"Thơ hay! Bởi vì cái gọi là, nàng vốn là giai nhân, sao lại làm tặc!"
Giọng của đối phương rất to, vừa mở miệng đã hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Bọn họ rối rít quay đầu, nhìn người có thể nói ra câu thơ hay tuyệt như vậy là thần thánh phương nào.
Chỉ thấy người đến ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ ngoài bình thường.
Hắn ta mặc một bộ trường bào màu xanh lục.
Nhìn không chớp mắt, ưỡn ngực ngẩng đầu.
Hồn nhiên như câu nói này được nói ra từ trong miệng hắn ta, thuộc về hắn ta, cảm giác vô cùng tự tin.
Cũng thành công khiến tất cả mọi người đều tin tưởng không nghi ngờ điều này.
"Thơ hay, thơ hay!"
Một số người cao nhã thích trêu đùa, thậm chí sau khi ồn ào lại muốn kết giao.
Đối với tiếng khen ngợi của mọi người, con hàng này lại chẳng biết xấu hổ nhận lấy.
Phần da mặt dày này khiến trong lòng Triệu Khách lặng lẽ bội phục.
"Nàng vốn là giai nhân, sao lại làm tặc, khiến trong lòng ta đau nhức vạn phần, một ngọc phương!"