Chỉ thấy cái muỗng nhẹ nhàng đâm qua da thịt, dùng sức múc một miếng, da thịt màu táo đỏ như chất keo, phía dưới là thịt mỡ màu trắng, thịt mỡ đã được chưng nhừ, trộn lẫn với tầng thịt nạc màu đỏ phía dưới.
Chỉ dựa vào vẻ ngoài này đã vô thức làm người ta chảy nước bọt ròng ròng.
Há miệng hút vào, chỉ nghe "xẹt" một tiếng, nước thịt đậm đặc trộn lẫn miếng thịt chân giò trên thìa bị nuốt vào, căn bản không cần răng nhai.
Cảm giác mập mà không ngán, nạc mà không khô.
Hương vị thuần ngon, thật sâu kích thích vị giác của đám cai tù bọn họ.
Đặc biệt là chất thịt mềm mại theo đầu lưỡi trượt vào khoang miệng.
Quá trình đó như miệng lưỡi mềm mại của thiếu nữ hoạt động trên đầu lưỡi của mình.
Mấy cai tù ngồi xổm bên bàn, uống hai ngụm rượu, ăn hai miếng đồ nhắm, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Với hương vị của mấy món ăn này, dùng lời nói của mấy cai tù, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, đỉnh cao.
Nhưng hỏi xem món ăn này ở quán nào lại có người không nhịn được gãi đầu.
Dường như có người đã ăn đồ ăn của nhà kia, nhưng hương vị không thể so sánh với hiện tại.
"Kỳ quái, các ngươi đi lúc nào?"
"Đi buổi trưa, vừa trở về không lâu."
Một tên cai tù nghe đến đó, kỳ quái gãi đầu, bởi vì buổi tối hôm nay hắn ta vừa đến bên kia.
Thấy quán cơm này đóng cửa sớm hơn lúc trước rất nhiều.
Lúc hắn ta đi ngang qua bên kia, còn nghe tiểu nhị đứng ngoài cửa hô hào, chỉ tiếp người ngủ lại, tạm thời không tiếp đón thực khách.
"Mặc kệ nó! Dù sao ăn ngon là được, ngày mai ta dẫn mấy ca cùng đi."
Một đám cai tù cũng không coi ra gì, ăn uống no đủ, thậm chí hận không thể liếm sạch sẽ đĩa đồ ăn.
"Không được! Ta đi nhà vệ sinh! Đau bụng!"
Lúc này, một tên cai tù đứng lên, ôm bụng bước nhanh về phía nhà xí, nhưng đi được một nửa bụng lại không đau nữa.
Ngược lại cảm thấy con mắt truyền đến một trận đâm đau, đau đến mức hắn ta vô thức đưa tay muốn dụi mắt.
Nhưng cảm giác đâm đau này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Không đợi hắn ta kêu lên, cảm giác đâm đau đã trôi qua.
"Phi, thật mẹ nó tà môn."
Cai tù thầm mắng một tiếng trong lòng, dự định trở về tiếp tục uống rượu.
Chỉ là hắn ta không chú ý tới, không biết từ lúc nào trong mắt trái của hắn ta có thêm mấy chấm đen lấm tấm.
"Ánh mắt thật kém!"
Triệu Khách nằm trong khách sạn hơi nhíu mày, trước mắt đã hiện ra hình ảnh trong tầm mắt cai tù.
Đồng thời Thiết bị định vị sinh vật cũng đang nhanh chóng truyền đến tin tức.
Thì ra, Triệu Khách giấu Thiết bị định vị sinh vật trong cơ thể phân thân, lại giấu phân thân trong món chân giò kho tàu kia.
Trên đường đi Triệu Khách cẩn thận khống chế, đảm bảo phân thân có thể giấu ở dưới da thịt, trực tiếp tiến vào trong miệng đối phương.
Thông qua phân thân không ngừng truyền tới tin tức.
Xem ra, một đám người cùng vị diện với hắn thật sự đều bị cầm tù ở nơi này, hơn nữa số lượng rất kinh người.
Tin tức không ngừng đổi mới khiến trong lòng Triệu Khách tràn đầy chờ mong.
Nếu nơi này còn không có, vậy nhiệm vụ lên cấp lần này của hắn cũng chỉ thuận theo ý trời.
Triệu Khách lật xem ghi chép tin tức không ngừng đổi mới.
Một bên khác, thông qua thị giác của cai tù đánh giá hoàn cảnh xung quanh phòng giam.
Chỉ mấy chữ để hình dung, dơ dáy bẩn thỉu thấp kém.
Cũng may hắn chỉ thông qua thị giác cai tù, cho nên không cảm nhận được mùi gay mũi bên trong.
Nếu không, lấy khứu giác nhạy cảm của hắn, nhất định bị mùi hương này xông đến ngất đi.
Sau khi tên cai tù này trở về, phát hiện đã uống hết rượu.
Lại tính toán thời gian cũng sắp đến lúc kiểm tra phòng, dứt khoát cầm đèn lồng lần lượt kiểm tra trong phòng giam.
Từng căn phòng giam mờ tối, nam nhân, nữ nhân đều bị tách ra giam giữ.
Nhưng vấn đề là phòng giam không có tường, đều là mấy cây cột ngăn cách.
Khe hở cây cột lại lớn như vậy, nói không giam chung một chỗ nhưng dù nữ nhân làm cái gì, mỗi một hành động đều bị các phòng giam xung quanh thấy rõ.
Nhưng đối với cai tù, những điều này đã quá quen thuộc, bị giam giữ ở nơi này đã không thể gọi là người, mà là súc sinh.
Chờ đến lúc thích hợp sẽ bị coi là tế phẩm, dùng để tế tự.
Nếu là người của vị diện này còn tốt, nhưng những người bị bắt từ khoang cứu thương lại phải chịu khổ.
Những tinh anh từng nhận nền giáo dục tố chất cao, tự xưng là nhân tài đỉnh phong nhân loại, đâu phải chịu đau khổ thế này, khiến một số người bắt đầu chịu không được.
Cho dù là tù phạm chiến tranh, bọn họ cũng không thể chịu đựng hoàn cảnh như vậy, đơn giản cũng là ngược đãi.
Thậm chí có người hô to, yêu cầu nhân quyền, còn yêu cầu nhất định phải cho bọn họ phòng giam riêng.
Kết quả thường bị đón đầu che mặt đánh đập một trận, hoặc là... Bị lôi ra nhục nhã thẳng mặt.
Thời gian không dài, những tù phạm bị áp giải vào từng người xanh xao vàng vọt, thậm chí trong lòng đã cảm nhận được tuyệt vọng.
"Hừ! Thật mẹ nó thua lỗ."
Cai tù nhìn một số nữ nhân tóc vàng, không khỏi tiếc hận.
Trước khi bị áp giải đến đây, những nữ nhân này đã sớm bị chà đạp không còn hình dáng.