Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877. Thiếu Một Người! (2)

Chương 877. Thiếu một người! (2) Chương 877. Thiếu một người! (2)

Đừng nói nữ nhân, một số nam nhân còn mất cả răng, đến bây giờ đi trên đường vẫn cong người lại, che mông bước đi.

E rằng không đi được mấy bước, đã kéo đũng quần của mình trước.

Cho dù là vậy, lúc ấy một số cai tù cũng tìm một vài nữ nhân trông cũng không tệ lắm chơi đùa.

Ngày hôm đó hắn ta lại đang nghỉ ngơi, chờ sau khi trở về nhìn lại không còn một người nào tốt đẹp.

Hắn ta vừa lẩm bẩm vừa đi về phía trước.

Triệu Khách cùng hưởng một thị giác với hắn ta nhưng lại nhìn cẩn thận hơn hắn ta.

"A? Các ngươi sẽ không chết chứ?"

Lúc này, cai tù đi đến một gian phòng giam ở phía sau, nơi này giam giữ một số tù phạm nam, hơn nữa đều là người cứng đầu.

Dù tra tấn như thế nào những tù phạm này cũng không chịu ăn cơm, dự định dùng cách tuyệt thực để tự sát.

Thậm chí từng có hai tên cai tù bị những tù phạm này đánh trọng thương, suýt nữa bị giết chết, thủ đoạn tàn nhẫn, vô cùng nguy hiểm.

Hắn ta từ miệng những tù phạm khác biết được, những người này gọi là... Cận Vệ quân gì đó.

Tóm lại, cho dù là những cai tù bọn họ cũng sẽ tránh xa những người này.

Bên trên có ý là, bọn họ không ăn cái gì vậy thì đừng cho bọn họ uống nước, muốn khiến bọn họ hoàn toàn suy yếu, sau đó lại nghiêm hình khảo tra.

Lúc này đã qua ba bốn ngày, đám người này lại không có chút hành động gì.

Từng người thân thể co ro, nhìn không nhúc nhích, vây thành một vòng.

Cộng thêm ánh sáng ảm đạm, cũng không nhìn ra rốt cuộc trạng thái của đám người này như thế nào.

"Đinh đinh đinh!"

Lúc này, Triệu Khách cũng nhận được tin tức liên quan tới những người này.

Lúc đầu Triệu Khách không thèm để ý, nhưng nhìn kỹ tinh thần không khỏi siết chặt, trên trán nổi lên gân xanh.

"Kim Văn, Cận Vệ quân, võ sĩ tam đẳng, nguyên lực người khống chế."

"Tả Nhĩ, Cận Vệ quân, võ sĩ nhị đẳng, chiến sĩ nửa cơ giới."

"Hồ Ly, Cận Vệ quân, võ sĩ nhất đẳng, chiến sĩ toàn cơ giới."

Số liệu kỹ càng thông qua Thiết bị định vị sinh vật, không ngừng đổi mới.

Trong đoàn người này, e rằng không có một ai là đèn đã cạn dầu.

Hắn đã thôn phệ trí nhớ của vị tiến sĩ phi thuyền, Alder.

Thông qua trí nhớ của hắn ta, Triệu Khách hiểu rõ thực lực của Cận Vệ quân, tuyệt đối là chiến sĩ có thực lực đứng đầu trong phi thuyền.

Bình thường đều là bảo tiêu cá nhân phân chia cho cao tầng trên phi thuyền.

Đủ loại tư nguyên cũng vì địa vị của chủ nhân, nước lên thì thuyền lên, không ngừng ưu tiên cung cấp.

Nếu trí nhớ của Alder không sai, thực lực những cận vệ này cũng không thua kém thực lực người đưa thư phổ thông.

Hơn nữa, ít nhất khá gần với loại người đưa thư trung cấp.

Một đoàn người bị nhốt ở chỗ này như vậy, khiến Triệu Khách cảm giác rất bất ngờ.

Lúc này, cai tù gọi nửa ngày, bên trong cũng không ai đáp lại hắn ta.

Lúc đang định đi vào, lại cảm thấy trong bọng đái có một luồng nước tiểu vọt tới.

Hắn ta liếc nhìn một đám người chỉ còn lại hơi tàn trong phòng giam, dứt khoát đi đến bên cạnh phòng giam, nhếch miệng cười một tiếng, cởi quần ra.

"Các ngươi lâu không uống nước như vậy, khát nước rồi, nào, đại gia cho các ngươi uống chút nước!"

Biểu hiện không biết sống chết của cai tù này khiến trong lòng Triệu Khách thấy rất phản cảm.

Hắn cần một tên ổn định, giúp hắn tìm được mục tiêu mà hắn muốn tìm.

Nhưng vì nhích tới gần, Triệu Khách cũng dựa vào đó thấy rõ một chút.

"Ồ!"

Sau khi thấy rõ ràng bóng người cuộn mình trong phòng giam.

Triệu Khách đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, cẩn thận so sánh với danh sách mà Thiết bị định vị sinh vật gửi cho mình, lại so sánh người trong phòng giam một chút.

Hắn lặng lẽ đếm một lần.

1, 2, 3...

Sau khi đếm một lần, trong lòng Triệu Khách không khỏi đột nhiên giật mình.

"Không đúng! Thiếu một người."

Triệu Khách lo lắng mình nhìn nhầm, lại nhìn kỹ một lần nữa, trong lòng lặng lẽ đếm số người.

Từ một đến bảy tuyệt đối không tính sai, trước mắt thật sự là bảy người, nhưng Thiết bị định vị sinh vật lại báo cho hắn tám người!

Một người khác đâu?

"Hắc hắc, uống đi, các ngươi uống đi! Hiện tại không uống, chờ hai ngày nữa Đại Vương sẽ đại tế tổ tiên, các ngươi còn không có cơ hội đớp cứt."

Hai tay cai tù đỡ thứ đồ chơi kia của mình, nhắm thẳng mục tiêu vào bảy người trong phòng giam.

Không biết có phải vì vừa uống rượu nên khiến lá gan cai tù cũng to hơn hay không, bước lại gần, nín thở, dùng hết sức muốn nước tiểu của mình càng xa hơn.

Thế nhưng cũng như câu danh ngôn kia đã nói.

Chim non nghênh gió lao ba thước,

Súng nát theo gió tiểu vào giày.

Vị cai tù này chính là người sau, hắn ta nhắm mắt lại nín thở, theo một luồng chân khí phun trào từ đan điền, tí tách tách... Ô ô ô

Cả người cai tù run lên, hài lòng đỡ chim chóc hất lên một cái.

Kết quả cúi đầu xuống mới phát hiện, không tiểu vào trong lao mà nước tiểu lại làm ướt quần và chân của mình.

"Đệt!"

Thấy thế sắc mặt cai tù tối đen, trong lòng mắng to một trận xúi quẩy, nói thầm: "Đúng là mẹ nó phá hoại, ngày mai đi đập tiệm thuốc của hắn, uống lâu như vậy, chẳng có tác dụng gì."

"Ngu xuẩn, ngẩng đầu!"

Bình Luận (0)
Comment