Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 882 - Chương 882. Thiểu Năng Trí Tuệ

Chương 882. Thiểu năng trí tuệ Chương 882. Thiểu năng trí tuệ

Đối mặt với ánh mắt đầy mong chờ của lão bản, Triệu Khách chỉ tiện tay ném một trù đao khác trong tay vào thùng nước rửa chén bên cạnh.

"Có thể."

Bản thân Triệu Khách cũng không có bất kỳ khái niệm gì với tiền tệ ở thế giới này.

Cho dù hắn biết giá cả này tuyệt đối là lão bản nhịn đau cắt thịt, thanh toán lương tháng cho mình.

Cho dù lão bản đưa ra giá cả không cao như thế, Triệu Khách cũng sẽ ở lại.

Hắn cần một thân phận, một thân phận có thể không lo lắng bị lộ ra, lại có thể yên tâm thoải mái ở lại Vương đô.

Tuy có thể dịch dung nhưng so sánh ra thân phận đầu bếp này mới là thích hợp nhất với hắn.

"Quá tốt, các ngươi thất thần làm cái gì, làm việc cho ta! Mở cửa, buôn bán, đón khách!"

Thấy Triệu Khách gật đầu đồng ý, ý cười trên mặt lão bản càng đậm hơn mấy phần, đã có đầu bếp, vậy chuyện còn lại dễ làm.

Lập tức đi mở cửa, đồng thời để đám tiểu nhị đứng bên ngoài kiếm khách, dù phải cho chút ưu đãi, chỉ cần có thể kéo thực khách tới là được.

Sau khi quát lui một đám tiểu nhị, lão bản đến gần như tên trộm, muốn tìm cách thân thiết với Triệu Khách trước.

"Tiểu huynh đệ, trù nghệ của ngươi cao minh như thế, là chăm học khổ luyện đi."

"Không có!"

"Vậy nhất định là sư phụ dạy tốt, danh sư cao đồ!"

"Không có!"

"Ầy... Không phải là tiểu huynh đệ thiên phú tuyệt hảo, căn cốt kinh người!"

"Cũng không phải!"

"Vậy dựa vào cái gì?"

Trong lòng lão bản phát điên một trận, phát hiện hình như tên đầu bếp mới toanh trước mắt không biết nói.

Chỉ thấy Triệu Khách đặt cái thớt thái đồ ăn lau sạch nước đọng xuống, quay đầu nói: "Mò mẫm!"

Lão bản: "..."

Cũng may, ngoài miệng Triệu Khách nói mò mẫm nhưng năng lực hành động cũng để lão bản ăn một viên thuốc an thần.

Chờ lão bản đi ra từ phòng bếp, trên cơ bản Triệu Khách đã xử lý sạch sẽ một vài đồ ăn thừa mà Lý Đại Chủy còn chưa xử lý tốt.

Theo mùi thơm rau xào bay ra, lão bản nhìn quán ăn nhà mình càng ngày càng nhiều khách, vẻ mặt thịt đau cũng dịu đi rất nhiều.

Tất nhiên tài nấu ăn của Triệu Khách rất được hoan nghênh.

Thậm chí thực khách đi ngang qua chỉ ngửi được mùi thơm, đã rất chủ động rảo bước đi vào khách sạn.

Chỉ một ngày đã khiến lão bản cảm nhận được cái gì gọi là ngày kiếm lời đấu vàng.

Thậm chí bên ngoài đã xếp thành hàng dài.

"Ha ha, đầu bếp tốt như vậy lại không cần, đã kiếm lời, thật sự đã kiếm lời!"

Lão bản gảy bàn tính trên tay, trong lòng đã nở hoa, nhưng chờ đến lúc trời tối lão bản không yên lòng kiểm tra nhà bếp một chút.

Kết quả vớt được sáu con dao thái từ thùng nước rửa chén trong phòng bếp.

Theo ý của Triệu Khách, hắn không chịu được hương vị trên dao thái, dùng một cây ném một cây.

Trong nháy mắt, khuôn mặt lão bản đen hơn phân nửa.

Đầu bếp chán ghét dao thái??

Nhìn dao thái bị Triệu Khách vứt bỏ, lão bản đột nhiên nhận ra vì sao không ai tìm con hàng này đến làm thức ăn!

"Đóng cửa đi, ngày mai đi mua dao thái!"

Sau khi xác định dao thái trong nhà bếp đã bị Triệu Khách chà đạp sạch sẽ, lão bản bất đắc dĩ đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.

"Ngươi ngủ lại ở đây đi, đã dọn dẹp sạch sẽ."

Hắn ta đưa Triệu Khách vào một gian phòng, là căn phòng của đầu bếp Lý Đại Chủy trước kia, một cái giường, một cái bàn, hai cái ghế, trông rất trung quy trung củ.

Vốn trước đó là hai người một phòng, hiện tại Triệu Khách đến đây, đám tiểu nhị cũng chỉ có thể chừa lại một căn phòng.

Trong vô tình oán niệm với Triệu Khách lại tăng lên một điểm.

"Đúng rồi, ngươi thay sang cái này đi."

Lão bản đưa cho Triệu Khách một bộ quần áo trong tiệm mới, quần áo trên người Triệu Khách thật sự quá cũ.

Sau này còn trông cậy vào Triệu Khách giữ nhà kiếm tiền, mặc tốt chút cũng là bình thường.

"Được!"

Triệu Khách gật đầu, nhưng lại tiện tay ném bộ quần áo mới kia lên giường.

Thấy thế, lão bản cũng không nói nhiều, nhưng lúc đi tới cửa luôn cảm thấy sau lưng lạnh buốt như có người nào đó đang nhìn chằm chằm hắn ta.

Hắn ta quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Khách đang khom người trải giường chiếu, gãi đầu, lại quay đầu nhìn một chút.

Chỉ thấy Triệu Khách quay đầu lại nói: "Có việc gì?"

"Không có... Không có việc gì."

Loại cảm giác bị người ta rình trộm này, sau khi lão bản đi ra ngoài mới hoàn toàn biến mất.

Triệu Khách chờ lão bản rời đi cũng không lên giường ngủ, mà yên lặng gọi ra Đồ phu chi hạp.

"Đói!"

"Hắc hắc, đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta làm việc trước, ta cần một ít gì đó..."

Lúc Triệu Khách nói lời này đã bắt đầu bận rộn.

Lúc này ở một bên khác, một hàng cai tù ngủ gật bên ngoài phòng giam.

Một cơn gió lạnh thổi qua, gió thổi vào mặt cảm giác như lưỡi dao, vô thức nhắm mắt lại.

Thế nhưng khi hai mắt mở ra lại ngạc nhiên.

Cảm giác tầm mắt của mình thấp hơn rất nhiều, còn chưa chờ bọn họ hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đôi mắt co rụt lại.

Chỉ thấy đồng bạn lại xách đầu mình trên tay, trước mắt máu me đầm đìa, con mắt cũng nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Hai người há hốc mồm muốn thét lên, nhưng khi há miệng mới phát hiện mình đã không nói ra lời.

Lúc này, hai người như vừa nhận ra điều gì đó, chỉ là trong con ngươi sáng ngời cũng nhanh chóng ảm đạm.

"Ken két!"

Bình Luận (0)
Comment