Bởi vì tên này đã buộc dây gai treo bom trên dưới cả người hắn ta, thậm chí cổ và đầu đều có.
Đến trình độ này, Triệu Khách cũng đã nghĩ thoáng hơn.
Tiếp theo hắn muốn xem, sau khi tên này nổ tung có thể nổ thành kiểu pháo hoa gì.
Loại tuyệt vọng này đã khiến hắn ta không có sức lực tiếp tục xoắn xuýt vì tên thiểu năng trí tuệ này.
"Quả thứ 132!"
Tuy không biết là cái gì nhưng nhặt thêm sáu quả nữa, hắn ta có thể gom thành một bàn mạt chược cỡ lớn.
Cai tù thổi bụi bặm phía trên chậm rãi ngẩng đầu lên, xoay cần cổ đã cứng ngắc, nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy trước mắt tối om, có một đôi mắt đang theo dõi hắn ta.
Tròng mắt to như chuông đồng, hoàn toàn không nhìn ra là cái gì.
Nhưng khi đối phương nhếch miệng cười một tiếng, chỉ thấy trong bóng tối ngoại trừ nhãn cầu đặc biệt nhiều tròng trắng kia, còn có một hàm răng mang theo tơ máu.
Khuôn mặt quen thuộc dần rõ ràng trước mặt cai tù.
"Là hắn!"
Bản tôn Triệu Khách trốn ở bên ngoài cau chặt lông mày, là người da đen được gọi là Kim Văn trong Cận Vệ quân!
"Ngươi!"
Hiển nhiên cai tù khắc sâu ấn tượng với Kim Văn.
Nhưng khi ánh mắt nhìn quanh, đã thấy Kim Văn lại không ở trong phòng giam, một luồng ý lạnh bò lên theo xương sống lưng của hắn ta.
"Ực!!"
Cai tù nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Kim Văn dần đứng ưỡn thẳng lưng, ánh mắt ngước nhìn cặp lỗ mũi màu đen kia.
Không biết vì sao suy nghĩ đầu tiên trong đầu cai tù không phải chạy, mà là nhìn chằm chằm lỗ mũi to của đối phương: "Chắc có thể cắm vào? Ừm! Chắc có thể, có thể, ừm!"
"Khà khà khà khà!"
Gặp mặt người quen, khóe miệng Kim Văn hơi nhếch lên nở nụ cười đắc ý.
Hắn ta cao ngạo nâng cái đầu của mình lên, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn tên đáng chết, lại hèn hạ này.
"Ta đã không kịp chờ đợi, nghe xương cốt cả người ngươi kêu lên rắc rắc..."
Kim Văn còn chưa nói xong, đột nhiên cặp mắt kia trợn tròn.
Ánh mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cai tù, vẻ mặt hai người dần cổ quái.
Đặc biệt là cai tù, vì lúc trước từng nếm tiểu dược hoàn màu xanh nên dược hiệu vẫn còn, cộng thêm cai tù nhìn chằm chằm vào lỗ mũi Kim Văn.
Cho nên, lúc này cai tù và Kim Văn đồng thời cúi đầu nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy đũng quần cai tù chống lên một cái lều nhỏ.
Hắn ta lại... Cứng!
"Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!"
Tiếng gầm gừ điếc tai quanh quẩn trong nhà giam.
Cho dù cách nhau rất xa, nhưng Cốt quỷ và Huyết quỷ vẫn nghe rất rõ ràng.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt lại nhìn về phía Yuri bên cạnh.
Nói thật, nếu không phải Yuri có kết nối quá mạnh với tinh thần của bọn họ.
Thậm chí hai người không thể tin được, một tên trên người treo đầy phân và nước tiểu này lại là hạm trưởng truyền kỳ của liên minh Tinh tế.
Đương nhiên, lúc này ánh mắt hai người cũng không phải ngạc nhiên, mà là một loại ánh mắt vặn hỏi, xem ngươi đã làm chuyện tốt gì.
Trước đó bọn họ thả ra bảy tên Cận Vệ quân, là Yuri trao quyền cho Kim Văn cũng chính là người da đen kia.
Để hắn ta giết chết tất cả những người ở trong nhà giam, đặc biệt điểm danh phải cầm đầu của tên cai tù đáng chết kia về.
Đối với điều này, Cốt quỷ và Huyết quỷ đều tỏ vẻ phản đối.
Điều này hoàn toàn không giống với kế hoạch của bọn họ, nhưng Yuri không nghe ý kiến của bọn họ, chỉ nhượng bộ một bước để Kim Văn bí mật làm việc.
Nhưng bây giờ, cách xa như vậy cũng có thể nghe được tiếng gầm gừ của tên ngu xuẩn kia.
Đối mặt với ánh mắt vặn hỏi của hai người Cốt quỷ, sắc mặt Yuri lập tức trở nên hơi khó coi, nhẹ ho hai tiếng che giấu sự bối rối của mình, sau đó nói: "Khụ khụ! Tiếp tục đi."
Tuy Yuri cố gắng giữ vững khí chất mà một hạm trưởng truyền kỳ nên có.
Nhưng bất đắc dĩ mùi thối của phân và nước tiểu gay mũi trên người, chỉ khiến Cốt quỷ và Huyết quỷ thấy hắn ta buồn cười như một tên hề.
Dù sao cũng là nhiệm vụ chính tuyến, Cốt quỷ liếm môi, kìm nén xúc động muốn ăn hắn ta.
Hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Huyết quỷ vẫn giữ nguyên nụ cười.
Chỉ thấy Huyết quỷ lấy ra một cái điện thoại nắp gập từ trong sách tem.
Đẩy nắp điện thoại màu bạc ra, sau khi đè xuống nút mở máy, tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Hai cánh tay đưa ra nắm lấy nhau, lại là hình ảnh khởi động máy kinh điển của Nokia.
Đừng nói là một đoàn người Yuri, ngay cả Cốt quỷ cũng suýt nữa không nhận ra.
Cho dù ở trong hiện thực, thứ đồ chơi này cũng đã thành đồ cổ.
"Đã chuẩn bị xong, tiếp theo là vấn đề thời gian."
Nhanh chóng nhập vào một bộ mã hóa, ấn nút gọi đi.
Sau khi ấn vào nút gọi đi, trên màn hình đen trắng lại hiện ra ba phút đếm ngược.
Huyết quỷ cầm điện thoại trên tay, nhếch miệng lộ ra răng nanh bén nhọn.
"Ba phút, số bom do ta rải ra sẽ nổ nơi này nhão nhoẹt, đến lúc đó chúng ta..."
"A a a!"
Huyết quỷ còn chưa nói xong, đã bị tiếng thét chói tai của Kim Văn ở đằng xa cắt ngang.
Chỉ thấy khóe miệng Huyết quỷ giật giật mấy cái, cố gắng giữ phong độ quý ông của mình.
Chỉ có điều ánh mắt sâu xa nhìn thoáng qua Yuri.
Khóe miệng Yuri giật một cái, dứt khoát trợn mắt lên giả vờ không thấy cái gì.
"Đến lúc đó bên ngoài chúng ta, sẽ có..."
"Chạy mau, có bom!!"