"Đợi chút!"
Lúc này, chỉ thấy một người bước nhanh tới.
Tiểu nhị định nói đã đóng cửa, nhưng thấy đối phương mặc thiết giáp màu đen đặc, cũng không dám nói trực tiếp như vậy, uyển chuyển bày tỏ: "Quân gia, món thái quỳ hôm nay đã hết rồi."
"Thái quỳ? Lão tử không ăn thái quỳ, lão tử ăn thịt!"
Chỉ thấy đối phương đẩy tiểu nhị ra, nhanh chân đi vào khách sạn.
Lão bản thấy vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng đi theo.
Lúc đang định nói chuyện, lại thấy Triệu Khách đi ra từ nhà bếp đằng sau, ngón tay vén màn cửa.
"Ha ha, ngươi tới rất nhanh."
Triệu Khách nói lời này, đôi mắt đánh giá trên người Rayne, cười nói: "Lên chức!"
"Hắc hắc."
Chỉ thấy sắc mặt Rayne hồng nhuận phơn phớt, nghe Triệu Khách nói vậy lại nhẹ gật đầu.
Xòe bàn tay đưa năm ngón tay về phía Triệu Khách, vẻ mặt phóng khoáng nói: "Thăng liền năm cấp, hiện tại ta là... Là..."
Rayne nói đến cuối cùng lại hơi không nhớ nổi, vụng trộm cúi đầu nhìn chức quan của hắn ta.
Nhưng hắn ta còn chưa mở miệng, Triệu Khách đã nói thay hắn ta: "Không tệ, là Tam giáo ngũ nha tướng, lợi hại, đây là chức quan nghiêm chỉnh."
"A!"
Rayne ngạc nhiên nhìn yêu bài của mình, đúng là Tam giáo ngũ nha tướng, không ngờ Triệu Khách còn hiểu rõ hơn hắn ta.
Rayne không biết Triệu Khách đâu chỉ hiểu rõ hơn hắn ta.
Mấy ngày nay, Triệu Khách đã hoàn toàn tiêu hóa bộ phận trí nhớ của Liễu Tương Kỳ.
Đối với quan chức Hạ triều, cùng một số thói quen, chuyện xưa của vị diện này, lại hiểu rất rõ ràng, ghi tạc toàn bộ trong lòng.
Điều đáng tiếc duy nhất là, truyền thừa cung thuật của Liễu Tương gia thiếu thốn rất nhiều.
Cộng thêm cung thuật của Liễu Tương gia cần phải phối hợp với huyết mạch của Liễu Tương gia mới có thể kích phát.
Vì vậy Triệu Khách không thể lấy được cung thuật mà hắn muốn từ bên trong.
Nhưng như thế lại khiến Triệu Khách có sự hiểu biết mới với Hóa thai trường sinh thuật.
Môn tà pháp này thật sự rất lợi hại, nếu không phải hắn còn cần giữ lại mạng chó của Yuri, đề phòng những người đưa thư trung cấp đó phát hiện nhiệm vụ thất bại.
Hắn đã sớm nuốt tên Yuri này.
Tin tưởng trong trí nhớ của tên này chắc chắn có rất nhiều vật có giá trị.
Rayne tới thật đúng lúc, trong khoảng thời gian này hắn vì giảm bớt nghi ngờ nên ở ẩn không ra ngoài, rất ít rời khỏi nhà bếp.
Cũng không biết, rốt cuộc ngày hôm đó kết quả trong nhà lao như thế nào, tình huống của những người đưa thư trung cấp đó như thế nào.
Rayne tới đây, hắn cũng có thể hỏi thăm kỹ càng.
"Các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, ta tâm sự với bằng hữu của ta."
Triệu Khách thuận miệng nói với lão bản và đám tiểu nhị, liền xoay người đi vào nhà bếp, đồng thời không quên gọi Rayne: "Chờ chút."
Vẻ mặt ung dung tự nhiên như Triệu Khách mới là lão bản của khách sạn này, đã thế lão bản còn nghe theo.
Tuy ở bên ngoài, hận không thể hếch lỗ mũi lên với tất cả mọi người, nhưng sau khi trở về lại như một hài tử ngoan biết nghe lời ở trước mặt Triệu Khách.
Hắn ta hâm nóng một bầu rượu cho Rayne, lập tức dẫn đám tiểu nhị về hậu viện nghỉ ngơi.
"Ùng ục ục..."
Chỉ thấy trong phòng bếp, một cái nồi đất đặt trên ngọn lửa nóng rực, sôi trào.
Chỉ thấy trong nước canh màu sữa sắc nhấp nhô ra từng cục xương sườn béo khoẻ, béo gầy đan xen, thêm một phần thì ngán, thiếu một phân thì khô.
Trong lúc nấu chín, chất thịt được hầm nhừ, mùi thơm đã đã sớm tỏa ra khắp cả nhà bếp.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm chén nhỏ, múc một bát canh thịt.
Bát sứ thô ráp phối hợp với nước canh, lại cho người ta một loại cảm giác đánh mạnh vào thị giác, khiến người ta không nhịn được nghĩ tới câu nói thường được nhắc đến ở trong truyện Thủy Hử.
Cắn miếng thịt lớn, uống ngụm rượu lớn.
Chỉ thấy Triệu Khách bưng chén canh, đi đến vạc bùn lớn ướp dưa muối ở bên cạnh, sau đó mở nắp vạc ra.
Ánh mắt nhìn chằm chằm bóng người máu thịt be bét trong vạc, "Đói bụng không, húp chút canh trước."
"Ăn ngon!"
Xương sườn tương màu đỏ, trước tiên được Triệu Khách dùng dầu lặp đi lặp lại chiên, chiên đến khi hai mặt vàng rực, hoàn toàn khóa lại dầu trơn và nước ở bên trong.
Lại dùng tương xào lăn, hầm bằng lửa nhỏ.
Có thể thấy chất thịt trên mỗi một cây xương sườn đều hiện ra ba tầng, hai tầng thịt nạc bao bọc một tầng thịt trắng không mập không khô.
Thật dày xếp chồng lên nhau, hình thái đầy đặn chắc chắn khiến người ta thấy thèm ăn.
Cắn một cái, cảm giác miệng chảy đầy mỡ vô cùng thỏa mãn.
Không thể không nói, Rayne đúng là một người sành ăn, hai ba miếng ăn hết thịt trên xương sườn, nhưng không vứt bỏ xương cốt ngay.
Mà là đặt ở trong miệng, chậm rãi dùng răng cắn vỡ xương sườn hầm mềm, sau đó dùng sức khẽ hút.
Một hương vị không giống với vị tương trên xương sườn theo khe hở xương cốt, bị hút ra.
Cùng nguyên lý với ăn mía ngọt, chỉ có điều Rayne đang ăn tủy trong đầu khớp xương.
Loại mùi thơm ngon nguyên thủy nhất này trải qua nấu nướng nhiệt độ cao, lúc hút vào trong miệng tuyệt đối là một loại hưởng thụ khác lạ.
"Ba ba ba!"
Đặt ngón tay đầy dầu trơn ở trong miệng, hút sạch sẽ mỡ đông phía trên, nhìn xương cốt đầy bàn.
Rayne thề đây tuyệt đối là bữa tiệc xương sườn ngon nhất mà hắn ta từng nếm.
Nhưng lại nhìn lên, phát hiện bên cạnh bát của Triệu Khách vẫn trống không, không có một cục xương nào.