Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 901 - Chương 901. Hương Thơm Tung Bay Mười Dặm, Đồ Ăn Vào Lòng Người

Chương 901. Hương thơm tung bay mười dặm, đồ ăn vào lòng người Chương 901. Hương thơm tung bay mười dặm, đồ ăn vào lòng người

Cộng thêm món ăn này của Triệu Khách thật sự khiến dư luận bùng nổ, gần đây việc làm ăn của quán ăn rất sôi động, rất nhiều người đều hâm mộ danh tiếng mà đến, không gọi món gì hết, chỉ gọi một bầu rượu, một đĩa Hương vị mùa xuân.

Có lẽ là vì ba mươi năm trước Đại Hạ từng xuất hiện nạn hạn hán, đại hạn hán duy trì hai năm khiến rất nhiều nơi trên Đại Hạ mất mùa.

Ngược lại loại rau xanh tràn đầy sức sống như thái quỳ này lại dáng dấp tươi tốt, khi đó thái quỳ mọc hoang khắp núi.

Cộng thêm lá thái quỳ to, thô cao, bò ở bên trong cũng không thấy bóng người, cho nên rất nhiều người đều biết thái quỳ.

Tình tiết giống với bắp ngô ở nông thôn trong hiện thực.

Hâm nóng một bình rượu, ăn một miếng thái quỳ tràn đầy hương vị mùa xuân.

Một số thực khách cảm giác mình như quay về thời niên thiếu, thời đại nửa tỉnh nửa mê, thuần phác ngây thơ.

Chỉ thấy một tên hán tử trung niên đã hơn bốn mươi tuổi ngồi xếp bằng ở trước bàn.

Uống một ngụm rượu nóng, nhai kỹ nuốt chậm một miếng thái quỳ xanh biếc tươi mới trong miệng.

Loại cảm giác tươi giòn thoải mái kia mang theo vị ngọt nhàn nhạt, còn có hương hoa quỳ, không khỏi đầy cảm xúc nói: "Ai! Nhớ kỹ khi đó, ta thấy a cha của ta và nương nhà hàng xóm đi ra từ trong khoảng đất trồng thái quỳ, ta còn tưởng bọn họ cùng hái rau, sau này ta mới biết được thì ra tiểu tử nhà sát vách bị ta đánh mỗi ngày lại là thân đệ đệ của ta!"

Một bàn khác, một vị thực khách tuổi tác hơi nhỏ một chút nhưng tuổi cũng hơn bốn mươi, sau khi ăn hết lại cười ha ha, đưa tay vỗ vai huynh đệ của mình.

"Hắc hắc, còn nhớ rõ nha hoàn chân to, luôn buộc bím tóc nhỏ chứ."

"Đúng! Chính là nàng, xấu không ai thèm, ngày nào cũng kéo ta đến ruộng quỳ hoa giúp nàng nhặt rau."

Hắn ta buồn cười, nước mắt lại vô dụng chảy xuống khóe mắt.

Chỉ chớp mắt đã khóc như một hài tử, vì hai năm sau nàng đã bị gả cho người khác.

Có nhiều thứ, quay đầu lại mới phát hiện mình đã bỏ lỡ nhiều như vậy.

Trước sau không đến mấy ngày, trong Vương đô đã có tin đồn.

Đặc biệt là những người lớn tuổi gặp mặt nhau, lúc trò chuyện đều hỏi một câu: "Ngươi còn nhớ rõ Hương vị mùa xuân chứ?"

Thậm chí, một đôi tình nhân già chia xa nhiều năm gặp mặt, không phải lôi kéo nhau tìm chỗ ôn chuyện, mà là dẫn theo đối phương tới đây.

Sau khi ăn một miếng đồ ăn, cũng không cần nói gì nữa, ánh mắt hàm chứa tình cảm nhìn nhau, đút cho nhau ăn vậy là đủ.

Tiểu nhị đứng bên cạnh đã sớm không cảm thấy ngạc nhiên với điều này.

Hoặc phải nói, từ sau khi Triệu Khách đi vào khách sạn này, đừng nói tên món ăn, ngay cả lão bản nhà mình cũng hoàn toàn biến thành người khác, đã không còn là Chu Bái Bì sống chết giữ tiền nữa.

Ngược lại cho người ta cảm giác lão bản trở nên càng trẻ, cả người tràn đầy sức sống, vẻ lẳng lơ lộ ra ngoài.

Mỗi ngày dương dương đắc ý, mỗi ngày đối mặt với những người cùng nghề trên con đường bên ngoài, hận không thể dùng lỗ mũi nhìn đối phương.

Dựa theo lời nói của lão bản nhà mình, "Khi các ngươi còn đang khoe khoang mấy món rách nát, lão tử đã bắt đầu bán tình cảm."

Quả nhiên là, món ngon kích phát tài năng con người.

Một số quán ăn muốn bắt chước, đặt tên món ăn “Nhà tắm mùa thu”, “Hương vị ổ chăn sát vách” gì đó, nhưng tài nấu ăn hỏng bét, thật sự có lỗi với cái tên này.

Đối với một vài thực khách tò mò, hương vị này mẹ nó cũng là lừa đảo, không chỉ không kiếm được tiền, ngược lại còn đập biển hiệu nhà mình.

Kết quả là, lão bản nhà mình càng đắc ý hơn.

Dùng danh ngôn của lão bản nhà mình để nói: "Vẫn bị bắt chước, chưa bao giờ bị vượt qua."

Hiện tại, mỗi ngày lão bản nhà mình đều dùng tốc độ của con rùa, mỗi một bước đi đều ma sát trên mặt đất.

Nghe nói tiền mua giày là cách tốt nhất để chứng minh mình có tiền.

Đương nhiên, đối với đám tiểu nhị trong tiệm, bọn họ không hiểu tình cảm là thứ gì.

Điều duy nhất thay đổi với bọn họ, cũng là càng ngày càng bận rộn nhưng kiếm tiền lại tăng gấp mấy lần lúc trước.

Cho nên, ở trong khách sạn, không chỉ lão bản, ngay cả đám tiểu nhị bọn họ cũng coi Triệu Khách là người đáng tin cậy của khách sạn.

Triệu Khách đã nói với bọn họ, đừng làm phiền lúc hắn đang nấu ăn.

Cho nên, đến bây giờ cũng không ai dám đi vào nhà bếp lúc Triệu Khách đang nấu ăn, đều cách cửa sổ gọi tên món ăn.

Triệu Khách làm xong sẽ trực tiếp đặt ở trên bàn cạnh cửa sổ, bọn họ phụ trách mang lên bàn là được.

Trời còn chưa tối, lão bản đã sớm chuẩn bị đóng cửa, không đóng cửa cũng không có cách nào.

Thái quỳ được dự trữ cho hôm nay đã hết sạch.

Về phần phòng ở lại, hiện tại lão bản đã chướng mắt số tiền lẻ đó.

Lại phân chia hết số phòng trên lầu cho tiểu nhị, vốn muốn giữ một căn phòng tốt nhất cho Triệu Khách.

Nhưng Triệu Khách nói đã quen ở trong căn phòng của Lý Đại Chủy, cho nên lão bản ở trong căn phòng đó.

Một số thực khách ồn ào trách móc, mất hứng quay về, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự yêu thích của bọn họ với món ăn này.

Lão bản đoán sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ đến xếp hàng.

Tiểu nhị đang chuẩn bị treo thẻ đóng cửa, nhưng ngay lúc đóng cửa.

Bình Luận (0)
Comment