Từ trên người Yuri, Triệu Khách có thể nhìn ra cho dù là nhân vật chính liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến, hiển nhiên cũng không đáng tin như vậy.
Thậm chí, chỉ cần có đám người này, ngươi căn bản không biết tình huống của bọn họ như thế nào.
Chẳng may Carrie cũng là tên bệnh tâm thần nào đó, chẳng phải những ngày tiếp theo sẽ rất khó xử.
Triệu Khách nghĩ như vậy, cũng không phải nói chuyện giật gân.
Phải biết rằng, trong nhiệm vụ tuần hành Tinh tế, không ít người sẽ xuất hiện một số loại bệnh tật tinh thần.
Bởi vì vũ trụ quá lớn, đồng hồ sinh học ngày đêm hoàn toàn dựa vào thời gian trên đồng hồ để xác định.
Thời gian ngươi ở trên phi thuyền cũng tuyệt đối không phải du lịch, có thể làm tinh thần của ngươi thả lỏng.
Ngược lại sẽ khiến ngươi khắc sâu cảm xúc vũ trụ bao la, ngươi nhỏ bé và yếu ớt, phần lớn cuộc sống đều là buồn tẻ nhàm chán máy móc.
Một khi trở về địa điểm xuất phát, sẽ chỉnh đốn một đoạn thời gian rất dài, mới có thể khôi phục.
Thậm chí có vài người lại vì vậy hoàn toàn từ bỏ nghề nghiệp này.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, ta phải về trước, đây là yêu bài của ta, ngươi cầm đi chắc sẽ có chút công dụng."
Rayne cởi yêu bài của mình xuống, đưa cho Triệu Khách, cũng coi như có qua có lại, đây mới là dáng vẻ khi kết giao bằng hữu.
Thấy Rayne đưa yêu bài tới, dù sao trong lòng Triệu Khách cũng hơi nhẹ lòng.
Triệu Khách vô cùng rõ ràng, lúc này sự gò bó của hắn với Rayne đã không mạnh như lúc đầu.
Nói một câu thật lòng, hiện tại Rayne đã lăn lộn đến vui vẻ sung sướng, dựa vào cái gì phải giúp ngươi?
Cũng chỉ là coi trọng tình cảm giữa hai người.
"Cảm ơn!"
Triệu Khách đưa hộp cơm đã sớm chuẩn bị xong tới, bên trong là xương sườn còn lại.
Để Rayne trở về chậm rãi gặm ăn.
Sau khi hai người chia tay, Triệu Khách đóng cửa phòng lại, quay người trở về nhà bếp, dọn dẹp sạch sẽ đám gà chó lung tung ở trong nhà bếp.
Trong lòng tính toán thời gian, đã sắp rạng sáng.
Lão bản và tiểu nhị trong tiệm cũng đã sớm ngủ say, nhưng Triệu Khách vẫn chưa nghỉ ngơi, mà là yên lặng cầm dao thái bắt đầu thái thịt, rau xào, chậm rãi làm một chén canh.
Một chén canh rất đơn giản không tốn bao nhiêu thời gian, nước canh sáng rõ đầy đặn nhưng rất trong suốt.
Ở đáy chén có vài miếng thịt, thịt đầy đặn vừa phải, một túm hành thái vẩy ở phía trên, nhỏ thêm mấy giọt dầu vừng.
Chỉ thấy Triệu Khách đặt chén ở trên bàn bên cạnh, lấy ra Sinh mệnh liễu tâm yên can từ trong sách tem.
Ngón tay nhét thuốc lá sợi, nói với không khí trước mặt như là nói một mình: "Đã lâu không gặp, còn nhớ chén canh này chứ."
Theo lời nói của Triệu Khách, cũng không lâu lắm đã thấy một cái bóng mơ hồ dần rõ ràng trong bóng tối.
Nhìn chén canh quen thuộc trên bàn, không biết vì sao sắc mặt Lộ Hạo hơi cổ quái.
Không biết vì sao, chén canh này luôn khiến trong đầu hắn ta vô thức nghĩ đến cơn ác mộng mình và hành thi kia bị nhốt trong hầm ngầm ba ngày.
Tuy việc này đã từ mấy không gian trước, lúc này nhớ tới hắn ta vẫn cảm thấy bụng mơ hồ đau đớn.
Lộ Hạo nhìn về phía Triệu Khách, lại nhìn về phía chén canh kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối, một đôi tay siết chặt thành nắm đấm
Trong lòng có một bụng lời muốn nói, nhưng lúc này thật sự đối mặt với Triệu Khách lại không nói nên lời.
Lộ Hạo cũng chỉ có thể dùng một câu khái quát cảm giác này: "Lại gặp nhau, mới biết phù sinh chưa nghỉ."
Triệu Khách đốt lửa, đặt thuốc lá sợi ở trên ngọn lửa từ từ nướng, đợi sau khi thuốc lá sợi hoàn toàn thành than, hắn mới đặt ở bên miệng, nhẹ hút một hơi.
Theo mùi thơm của thuốc lá sợi phun ra từ miệng mũi Triệu Khách, khiến cả người Triệu Khách đều bị bao phủ trong một luồng sương khói.
"Uống lúc còn nóng đi!"
Thấy Lộ Hạo không động đậy, Triệu Khách nhẹ nhàng đẩy cái chén về phía trước.
Lộ Hạo tỉnh táo lại nhìn chén canh kia, hầu kết không nhịn được chuyển động, dứt khoát ôm chén canh uống ừng ực.
Vẫn là hương vị ban đầu, vẫn là mùi hương đậm đặc quanh quẩn trong miệng không tan.
Tất cả quen thuộc như mới ngày hôm qua.
Một ngụm canh thơm nồng vào miệng khiến toàn bộ thân thể Lộ Hạo trở nên ấm áp, không diễn tả được sự thoải mái trên dưới cả người.
Cảnh tượng trước mắt cứ như đã quay về mấy thế giới trước, trong nháy mắt hắn ta bị trọng thương tỉnh lại, đã được Triệu Khách đưa cho chén canh thơm nồng hấp dẫn này.
Có thể nói ấn tượng với chén canh thịt này đã khắc sâu vào xương cốt hắn ta, tự cầm đũa, cũng không quan tâm đến hình tượng khó khăn giữ gìn, bắt đầu ăn từng ngụm.
Từ đầu đến cuối, Triệu Khách vẫn ngồi cạnh cửa sổ, không nói lời nào, không nói không rằng.
Chỉ thấy trong miệng thở ra khói nhẹ, vây quanh người Triệu Khách như là một đoàn sương mù nhìn không thấu, khiến người ta không nhìn được vẻ mặt thật sự của Triệu Khách.
Càng nhìn không thấu rốt cuộc lúc này Triệu Khách đang suy nghĩ như thế nào.
Một bát canh thịt khô lập tức bị Lộ Hạo ăn không còn một mảnh, ngay cả thịt băm bên trong cũng không buông tha.
Nhưng đợi sau khi Lộ Hạo ăn xong, vẻ mặt lại nhanh chóng từ dáng vẻ cẩu thả trước đó, khôi phục lại sự nhẹ nhàng.