Hai loại vẻ mặt hoàn toàn khác nhau lại được tùy ý hoán đổi trên người Lộ Hạo, tự nhiên đến mức người ta không hề có cảm giác không hài hòa.
Nếu không phải vẻ mặt của Lộ Hạo không giống lúc hắn phát bệnh, Triệu Khách cũng nghi ngờ, có phải tên này bị bệnh tâm thần phân liệt hay không.
Lộ Hạo dùng một tay lấy ra khăn tay màu hồng thêu Mẫu Đơn, cẩn thận lau mỡ đông trên khóe miệng.
"Vương ca! Lại gặp mặt."
Giọng nói mềm mại mang theo vài phần thục nữ khiến Triệu Khách siết chặt ngón tay.
Nếu đẩy ra sương nhẹ bao quanh, e rằng không khó nhận ra khớp xương trên ngón tay Triệu Khách đều trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mạnh.
Triệu Khách không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng quan sát cả người Lộ Hạo một lần.
"Nói thẳng đi!"
Tuy Triệu Khách không biết vì sao Lộ Hạo phát hiện mình, nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện, mới bao lâu không gặp, thực lực của Lộ Hạo đã khiến hắn cảm thấy nhìn không thấu.
Sở dĩ hắn có thể phát hiện hắn ta, hoàn toàn là vì trên người Lộ Hạo có mùi nước hoa rất nhẹ, một loại hương Bách Hợp rất nhạt.
Cẩn thận ngửi, ngươi sẽ rất khó ngửi thấy, nhưng dù ngươi có ăn tỏi, hành tây, cũng thể dùng mùi hương cay nồng gay mũi này che đậy mùi thơm như có như không kia.
Nếu không phải hắn có khứu giác biến thái, e rằng cũng không thể nhận ra sự kỳ diệu của mùi thơm này.
Đây không phải loại nước hoa có thể điều chế được trong hiện thực, có thể là nước hoa được đổi lấy từ trong trang đổi đồ của sách tem.
Hắn chưa bao giờ ngửi được mùi thơm như vậy, nhưng trùng hợp gặp được Lộ Hạo ở chợ nô lệ.
Tất nhiên cũng rất quen thuộc với mùi hương trên người Lộ Hạo.
Nếu không, e rằng không thể phát hiện trong phòng bếp của mình lại có một người im hơi lặng tiếng đứng trong góc tường nhà bếp.
Thậm chí với năng lực cảm giác kinh người của hắn, cũng không thể phát hiện được chút tung tích và tiếng động nào của đối phương.
Không khó tưởng tượng, nếu vừa nãy Lộ Hạo đánh lén hắn, tuyệt đối có thể cho hắn một sự đả kích to lớn.
Năng lực ẩn nấp này và Lộ Hạo lúc trước, cứ tưởng như hai người.
Lúc này, Triệu Khách gần như có thể chắc chắn Lộ Hạo đã tiến giai, trở thành một tên người đưa thư trung cấp.
Hơn nữa thời gian lên cấp cũng không ngắn.
Điều này khiến Triệu Khách không khỏi tò mò, rốt cuộc trên người tên này đã xảy ra chuyện gì, lại có tiến bộ thần tốc như thế.
"Ta muốn một người!"
Lộ Hạo quan sát ngón tay của mình, sơn móng tay màu hồng khiến ngón tay trông dài nhỏ trắng nõn, đầu ngón tay nhặt hoa lan, chỉ tay về phía cái vạc ướp dưa muối trong phòng bếp của Triệu Khách.
"Không có thương lượng!"
Triệu Khách gần như không suy nghĩ đã từ chối Lộ Hạo, đồng thời trong lòng càng cảm thấy ngạc nhiên.
Hình như Lộ Hạo không xuất hiện gần nhà giam, lại như biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng nghĩ lại, ngay cả hắn cũng không thể phát hiện được năng lực của Lộ Hạo, nếu yên lặng trốn ở bên cạnh quan sát, tất nhiên cũng là một chuyện rất đơn giản.
Thế nhưng, Lộ Hạo biết chân tướng của việc này, có thể Yuri là một lá vương bài cực kỳ quan trọng trên tay hắn.
Hắn phải tốn rất nhiều sức lực để lừa gạt, mới từ trong một đám người đưa thư trung cấp thực lực vượt xa hắn, trình diễn một màn cướp thức ăn trước miệng cọp, trói được đối tượng trong nhiệm vụ chính tuyến của những người đưa thư trung cấp này.
Chỉ dựa vào một câu của Lộ Hạo, hắn đã phải đưa lá vương bài này ra ngoài, thật sự là nói chuyện viển vông.
Cho dù Lộ Hạo đã tấn thăng làm người đưa thư trung cấp cũng không được.
Hắn tuyệt đối không có chút nhượng bộ nào với chuyện này.
Dường như Lộ Hạo cũng không cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Triệu Khách, thậm chí còn nằm trong dự đoán của Lộ Hạo.
Hai người đều không phải lần đầu tiên gặp mặt, cũng được gọi là người quen cũ.
Lộ Hạo còn không biết tính cách của Triệu Khách như thế nào?
Dùng một cách hình dung không thích hợp, Triệu Khách là một con chó dữ, muốn cướp đi một miếng thịt mỡ đã bị con chó dữ này gặm ở trong miệng.
Trừ khi xử lý cả con chó dữ này, nếu không đã không cướp được thịt, còn bị nó cắn cả người đầy vết thương.
Cho nên Lộ Hạo không hề cảm thấy bất ngờ với câu trả lời của Triệu Khách, nhưng hắn ta cũng không có ý cứng rắn cướp đi.
Huống hồ hiện tại Triệu Khách vẫn ở trong trạng thái sương khói vờn quanh, lại có thể im hơi lặng tiếng phát hiện hắn ta.
Một chén canh thịt đặt ở trước mặt, trong lúc vô hình đã thể hiện ra sự tự tin của Triệu Khách.
Là một loại tự tin, ta làm ra, ngươi sẽ ăn, ta có thể phát hiện ngươi, cũng không sợ ngươi ra tay với ta.
"Ta biết, ngươi đang tìm người đúng không, ta không biết là ai nhưng chắc chắn không phải vị hạm trưởng truyền kỳ Yuri đại nhân này."
Lộ Hạo vừa nói vừa lấy ra kính trang điểm tinh xảo, thoa lại lớp son môi màu đỏ xinh đẹp cho mình.
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Lộ Hạo đóng lại cái gương cầm trên tay, quay đầu lại nháy mắt với Triệu Khách.
"Nếu ngươi bằng lòng hợp tác, ta có thể giúp ngươi, năng lực của ta rất am hiểu điểm này, ngươi suy nghĩ một chút đi, hai ngày nữa ta sẽ tìm đến ngươi!"