Cuối cùng, ánh mắt khóa chặt con tem hiến tế “Song Tử thủ hộ”, một nụ cười xuất hiện trên mặt Triệu Khách.
Hắn biết, tiếp theo đến lượt hắn lên sân khấu.
Triệu Khách nhìn thoáng qua Hồ Ly sau lưng, để hắn ta đưa mình vào trong phòng.
Sau khi khóa kỹ cửa sổ và cửa ra vào, Triệu Khách để Hồ Ly biến thành trạng thái Hồ Ly cơ giới một lần nữa.
Miễn cưỡng nâng cánh tay lên, đặt bàn tay ở trên người Hồ Ly.
Sau khi quét hình vân tay, ngực Hồ Ly cũng bị mở ra theo.
"Cảnh cáo, trạng thái thân thể của ngươi đã đạt đến giới hạn sụp đổ, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật, có thao tác tự động hay không?"
Máy tính cỡ nhỏ phát ra giọng nói hợp thành nhân cách hoá.
Đồng thời hộp cơ giới trước mắt bắt đầu chuyển động, lộ ra cánh tay người máy tinh xảo.
Đương nhiên, lấy trạng thái hiện tại của hắn, phẫu thuật là cách trị liệu tốt nhất.
"Duy trì thao tác dùng tay!"
Sau khi Triệu Khách từ chối thao tác điện não cỡ nhỏ, hắn thở sâu, lúc hai mắt lại mở ra chỉ thấy Triệu Khách đã kích hoạt con tem hiến tế “Song Tử thủ hộ” kia.
Theo ánh sáng mạnh chiếu vào mặt Triệu Khách, một người lạ lẫm lại quen thuộc đi ra từ trong ánh sáng mạnh.
...
"Ông!"
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra một cái khe, ánh nắng phía ngoài chiếu vào theo khe cửa.
Chỉ thấy trong phòng hỗn độn, một số xác chết ngã trên mặt đất, trên xác chết đã biến thành màu nâu xanh hiện đầy dấu răng quỷ dị.
Mỗi một dấu răng đều sâu đủ thấy xương, cắn rách da thịt, thậm chí có chỗ có thể thấy xương cốt.
Ngoại trừ dấu răng, cũng không thấy miệng vết thương nào khác.
Nếu có pháp y khá có kinh nghiệm tiến hành nghiệm thương ở chỗ này, chỉ sợ cũng cảm thấy hoảng sợ với dáng vẻ chết của nữ nhân này.
Tuy vết thương trên người nàng trông khủng bố, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Có thể nói, tất cả bọn họ đều là bị người ta cắn từng miếng, đau đến chết.
Nhìn theo phương hướng rất nhiều xác chết ngã xuống đất, Lộ Hạo ngẩng đầu, chỉ thấy Yuri lơ lửng ở giữa không trung.
Tinh Thần lực cường đại như một đoàn loạn lưu quay chung quanh Yuri, hình thành một tầng bình chướng có thể thấy bằng mắt thường.
Dường như phát hiện tiếng đẩy cửa của Lộ Hạo, chỉ thấy đôi mắt Yuri hơi mở ra một khe nhỏ.
"Chúc mừng Yuri đại nhân, thực lực của ngài khôi phục càng lúc càng nhanh, ta đã chuẩn bị mười hai vị thiếu nữ tươi mới cho ngài, tin tưởng qua không bao lâu có thể khôi phục thực lực cường đại."
Cũng như lời Triệu Khách đã nói, từ đầu tới cuối Lộ Hạo vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn với Yuri, quỳ một chân trên đất, chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào Yuri.
"Hừ!!"
Yuri không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hiện ra vẻ hài lòng.
Chỉ thấy Lộ Hạo nói xong, mấy thiếu nữ bị lột sạch quần áo bị đẩy vào trong cửa.
"Đại nhân, ngài yên tâm hưởng thụ, ta lui xuống trước."
Lộ Hạo lui ra, khóa cửa phòng một lần nữa, không bao lâu sau đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết của những thiếu nữ đó.
"Kêu to lên, kêu to lên, dùng sức kêu!"
Nghe tiếng kêu thảm không ngừng vang lên sau cánh cửa, Lộ Hạo dựa người vào cửa phòng thở sâu, vẻ mặt si mê như hít thuốc phiện.
Hắn ta biết, kế hoạch của mình lại gần thêm một bước.
"Lão bản, cho một bát mì hoành thánh!"
Ngoài khách sạn, mấy tiểu nhị bận trước bận sau, đầu óc choáng váng.
Vị đầu bếp làm món thái quỳ kia xin nghỉ phép về nhà, khiến những vị thực khách chạy đến nhấm nháp Hương vị mùa xuân đều không có lộc ăn, nhưng điều này cũng không sao cả.
Trước khi vị đầu bếp kia đi, để lại cho lão bản đầy một hầm ngầm mì hoành thánh, trong hầm ngầm cũng đủ băng, đủ đảm bảo mì hoành thánh tươi ngon.
"Nhìn mà xem cái gì gọi là phúc hậu, đây chính là phúc hậu, trước khi đi không quên làm xong công việc của hơn mười ngày sau đó, đều là đầu bếp, các ngươi nói xem sao tên Lý Đại Chủy kia lại kém xa như vậy."
Lão bản bắt chéo chân nói chuyện với mấy người quen cũ, lại không nhịn được nhắc đến Triệu Khách.
Thật ra, thời gian Triệu Khách tới nơi này không dài, cũng không nhận tiền công.
Nhưng trong khoảng thời gian này, số tiền kiếm cho lão bản có tốn hai ba năm cũng không thể kiếm được.
Huống hồ, không có mùa xuân, không phải còn có mì hoành thánh à?
Một bát canh xương to được chế biến tốt, nước canh sôi sùng sục trên lửa, từng miếng thịt lớn không ngừng lăn lộn trong nồi nước canh.
Chỉ thấy lớp dầu màu vàng óng, ngưng tụ không tan ở mép nước canh, sôi mà không bắn tung tóe.
Đây là màu sắc chỉ có dầu thượng đẳng mới có thể hiện ra, rưới lên một muỗng hương liệu, một giọt dầu vừng, một muỗng nhỏ dấm, phối hợp với món thái quỳ muối.
Một muỗng canh thơm nồng, mấy cái mì hoành thánh nấu chín uyển chuyển nhảy múa trong nước canh, kéo theo cái đuôi mỏng như cánh ve rất giống mấy vị mỹ nhân đang nhảy múa.
Cắn một cái, nhân thịt màu hồng bên trong còn mang theo nước thịt mùi hương đậm đặc.
Tươi mới ngon miệng, chất thịt mềm dai trộn lẫn nước canh, hương thơm nồng tản ra, tuy thời tiết dần nóng lên, nhưng ăn hết một bát mì hoành thánh thật sự ăn đến đầu đầy mồ hôi, ào ào rơi xuống.
Đầu bếp của mấy tiệm xung quanh đều vụng trộm mua về ăn, muốn bắt chước lại.
Nhưng kết quả không bắt chước được mì hoành thánh, càng giống một cái vắt mì bọc một nhúm thịt.