Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 920 - Chương 920. Sắp Thu Hoạch

Chương 920. Sắp thu hoạch Chương 920. Sắp thu hoạch

Hết lần này tới lần khác, quay đầu lại vẫn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của Triệu Khách.

Lộ Hạo vội vàng xoay người, ép buộc mình không nhìn Triệu Khách nữa.

Nếu không phải hắn ta còn chưa làm gì hắn, đã bị bản thân chọc cho cười đến chết.

"Lợi hại! Lợi hại!"

Lộ Hạo thở ra một hơi, đưa tay xoa khuôn mặt đã cười đau, giơ ngón tay cái lên với Triệu Khách.

"Coi như ngươi lợi hại, lần sau nói đùa có thể trò cười lạnh chút không? Ta suýt nữa trở thành người đưa thư trung cấp đầu tiên cười đến chết trong lịch sử."

Triệu Khách trợn trắng mắt, dùng con mắt duy nhất liếc nhìn Lộ Hạo, nói thầm: "Ngươi cứ cười đi, có lúc ngươi phải khóc."

Cũng may nụ cười này của Lộ Hạo khiến bầu không khí dịu đi, hơn nữa hắn ta thật sự chỉ đùa một chút mà thôi.

Lộ Hạo từng gặp thủ đoạn của Triệu Khách, chưa nói đến Triệu Khách vẫn phải đóng vai nhân vật quan trọng trong kế hoạch tiếp theo.

Nếu hắn ta thật sự cưỡng ép hắn, dùng cái mông để nghĩ cũng biết con hàng này sẽ điên cuồng trả thù hắn ta.

Huống hồ, hắn ta sắp tiến giai trung cấp, một khi tiến giai, thực lực đột nhiên tăng mạnh.

Bị một người như vậy nhớ kỹ, Lộ Hạo thật sự hơi ăn ngủ không yên.

"Mả mẹ nó, trước tiên để ta bình tĩnh lại đã, mẹ nó, nhìn trò cười này của ngươi, tiết mục ngắn có nội hàm à? Lão tử suýt cười chết."

Có lẽ trước đó thoải mái cười to, Lộ Hạo đã khôi phục thần thái nam nhân một lúc ngắn ngủi.

Lúc nói chuyện, cuối cùng đã mang theo một chút mùi vị ánh nắng.

Đương nhiên, lời lẽ thô tục cũng như bão táp, luôn miệng chửi bậy nhưng Triệu Khách nghe thấy lại cảm giác thân thiết hơn vừa nãy rất nhiều.

Trên thực tế, Triệu Khách rất muốn nói cho hắn ta biết, đây không phải trò cười, hắn đang nghiêm túc.

Nhưng thấy hình như Lộ Hạo đã hiểu lầm, vậy cứ tiếp tục giữ sự hiểu lầm này đi.

"Hôm qua ta đã hỏi qua thương thế của ngươi, ngươi ra tay quá độc ác, thật sự muốn giết bản thân à?"

Triệu Khách nằm trên ghế, để Hồ Ly quạt cho mình, lại uống một ngụm nước trà, vẻ mặt hưởng thụ: "Nam nhân phải hung ác với bản thân một chút."

"Bớt nói nhảm, ta cho ngươi biết một tin tức, ta còn chưa nói tin tức này cho mấy người khác, qua mấy ngày nữa đại điển tế tự sẽ bắt đầu, đến lúc đó vương cung mở rộng, chúng ta có cơ hội trà trộn vào đó."

Tin tức này của Lộ Hạo lại không làm Triệu Khách vui vẻ hơn, vì trạng thái hiện tại của hắn, e rằng chuyện này cũng không liên quan đến hắn.

Thương thế của hắn quá nặng, với tình trạng trọng thương này, trên cơ bản hắn cũng là một phế vật.

Nói cách khác, chuyện tiếp theo cũng chỉ có thể giao cho đám người Lộ Hạo tới làm.

Thấy Triệu Khách tỏ vẻ việc này không liên quan đến mình, Lộ Hạo chỉ muốn đạp hắn một cái.

Tên này đẩy nhiệm vụ đặc thù của mình cho một đám người đưa thư trung cấp, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng.

Thật mẹ nó coi mình là lão gia, tới nơi này nghỉ phép nghỉ dưỡng.

Hai người ngồi xuống trò chuyện một lúc.

Trong lúc đó, thỉnh thoảng Triệu Khách lại hỏi thăm vấn đề liên quan tới người đưa thư trung cấp, nhưng Lộ Hạo rất khôn khéo, không để Triệu Khách lừa được câu nào.

Trò chuyện đến cuối cùng, Lộ Hạo lại đứng dậy từ dưới đất ngồi lên ghế, lấy ra kính trang điểm của mình, dặm lại lớp trang điểm, sau khi xác định lớp trang điểm hoàn mỹ, trên mặt lại thể hiện ra vẻ mặt nữ nhân, thậm chí giọng nói cũng thay đổi.

"Nói thật, nếu ngươi đi đóng phim, đến khi bầu chọn ảnh đế, ta sẽ bầu cho ngươi một phiếu."

Triệu Khách nhìn Lộ Hạo lại biến bản thân thành nữ nhân, thật là... Không cãi được.

Thế nhưng hắn cũng không lo lắng Lộ Hạo sẽ vì điều này mà biến thành bệnh tâm thần phân liệt giống hắn.

Bởi vì đối với một tên biến thái, hắn ta cũng không bài xích loại cảm giác này.

Ngược lại hoàn toàn mở ra nội tâm của hắn ta để chấp nhận, thậm chí chủ động phối hợp với sự thay đổi của mình.

Cho nên, điều này không thuộc về phạm vi bệnh tâm thần, hắn ta cũng không đủ điều kiện trở thành bệnh tâm thần.

"Đi đây, ngươi cứ ở lại đây chờ tin tức."

Lộ Hạo đứng dậy muốn đi, nhưng lúc đi tới cửa đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay đầu hỏi Triệu Khách: "Đúng rồi, thật ra ta rất biết ơn ngươi, nhưng nếu có cơ hội ta cũng muốn làm người bình thường, làm một đầu bếp rửa rau, nấu cơm, làm thức ăn ngon giống ngươi."

Triệu Khách ngạc nhiên, không ngờ Lộ Hạo sẽ nói ra như vậy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy Lộ Hạo bởi vì việc này buông thả bản thân, nhưng cũng không phải vứt bỏ bản thân.

Trong lòng có một gửi gắm tốt đẹp, vào lúc bản thân mơ hồ sẽ suy nghĩ một chút, cũng là một loại cảm giác không tệ.

Triệu Khách: "Vậy ngươi tốt nhất đừng giống ta."

Lộ Hạo: "???"

Triệu Khách: "Ta làm đồ ăn sẽ tìm người!"

Lộ Hạo ngơ ngác rời đi, e rằng cả tối hôm nay hắn ta nghĩ đến nát đầu, cũng không hiểu được câu nói cuối cùng của Triệu Khách là có ý gì.

Nhưng sau này mỗi lần nghe giọng Triệu Khách, hắn ta luôn vô thức nghĩ đến một bát canh thịt khô nóng hôi hổi, đây là món ngon nhất mà hắn ta từng ăn.

Sau khi Lộ Hạo rời đi, Triệu Khách thở hắt ra, thử run rẩy ngón út của mình, gọi ra sách tem.

Ánh mắt nhìn thoáng qua một trang tràn đầy trong sách tem.

Bình Luận (0)
Comment