Cái gọi là biến số nằm trên người hài tử này.
Dù Carrie sinh hay không sinh, thậm chí nàng muốn làm gì, hài tử này cũng là một rắc rối cực lớn.
Cho nên, lúc Triệu Khách thấy Carrie không trực tiếp đi lên, thử hoàn thành nhiệm vụ đặc thù lần này, mà chìm vào suy nghĩ.
"Này, ngươi đi theo vị công công này trước, cẩn thận làm việc, nhớ kỹ đừng chạy lung tung, nơi này có nhiều chỗ, vào rồi thì đứng đi ra nữa."
Trước khi Hình Thiên Ly rời đi, khẽ dặn dò Triệu Khách về quy củ vương cung một lần.
Bởi vì tính đặc thù của đại tế, nên phần lớn khu vực đều tạm thời mở cửa, không có quá nhiều thủ vệ.
Nhưng một số cấm địa hậu cung vẫn tuyệt đối không cho đi vào.
Sơ ý một chút, e rằng không chờ ngươi lấy lại tinh thần, đầu đã bị chém xuống.
Trên thực tế, Triệu Khách cũng không có hứng thú với những nơi được gọi là cấm địa.
Thành thật đi theo vị công công trước mắt, đi đến phía sau một gian tiểu viện cửa riêng.
Còn chưa đi vào, từ xa Triệu Khách đã ngửi được một mùi thảo dược dày đặc, không cần phải nói cũng biết nơi này là nhà thuốc.
"Thân thể ngươi không tiện, cứ phối dược ở chỗ này đi, tuy không phải công việc béo bở gì nhưng được cái thanh nhàn, thanh thản ổn định làm tốt chức vụ của ngươi là được."
Vị công công này vẻ mặt chanh chua, mặt mày gian trá, trên mặt không biết bôi bao nhiên tầng phấn lót dày.
Nhìn qua, thật sự giống những người giấy liều mạng kia, đương nhiên sẽ không tốt bụng như vậy.
Là Hình Thiên Ly nhét cho hắn ta một khoản tiền, để hắn ta sắp xếp một vị trí thanh nhàn cho Triệu Khách.
Đừng giày vò ra rắc rối gì, chờ sau lần đại tế này, sẽ dẫn Triệu Khách đến Hình Thiên gia.
Trên đường đi Triệu Khách cũng không nói chuyện.
Trong đầu rối bời, hắn biết tiếp theo hài tử trong bụng nữ nhân này chắc chắn là một rắc rối.
Nhưng nên làm như thế nào?
Trong lòng Triệu Khách rất xoắn xuýt.
"Này! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi điếc à!"
Lúc này, vị công công này nhìn Triệu Khách không nói lời nào, sắc mặt lập tức đen sì.
Vung tay đẩy đầu vai Triệu Khách, dù Triệu Khách là một người thọt cũng không phải người mà tên thái giám này có thể đẩy đươc!
Chỉ thấy đối phương dùng một tay đẩy đầu vai Triệu Khách, Triệu Khách lại như tảng đá không nhúc nhích.
Hắn ta ngửa mặt nhìn, chỉ thấy trong con mắt Triệu Khách lóe ra màu u quang, khiến vẻ mặt vị công công trước mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt, ánh mắt cũng biến thành ngây ngốc.
"Ta đổi ý, ngươi dẫn ta tìm chỗ vắng vẻ đi."
Vị công công này tinh thần hoảng hốt, chết lặng gật đầu, quay người dẫn theo Triệu Khách đến một gian cửa nhỏ khác.
Hình như nơi đó là phương hướng nhà bếp.
"Ô ô ô..."
Tiếng kèn thổi lên ở bốn góc cửa cung.
Không biết cái kèn lệnh to lớn được chế tạo từ răng nanh dã thú gì, cần sáu người nâng lên.
Ở phía sau, mấy hán tử thể trạng khôi ngô hít vào một hơi, thổi xuống một ngụm, khuôn mặt chợt đỏ bừng, gân xanh trên trán kéo căng.
Tiếng kêu cổ xưa, mang theo cảm giác tang thương dày đặc, dường như trong nháy mắt thổi lên, toàn bộ vương thành đều trở nên yên lặng.
Chỉ thấy trong vương cung đã sắp đặt một tế đàn cỡ lớn giống với bên ngoài.
Vị trí tương ứng với tế đàn xung quanh vương cung.
Theo đó một tràng tiếng vang đinh đang rung động, chỉ thấy lít nha lít nhít tù phạm bắt đầu lục tục bị áp giải đến cửa cung.
Trong đó không thiếu một số tù binh đến từ một vị diện với đám người Triệu Khách.
Trước quảng trường to lớn, chỉ thấy nồi nấu quặng to lớn bị mấy lão thái bà ra sức khuấy, nước canh bên trong đã từ màu đen ban đầu, hầm thành ngắm màu xanh sẫm.
Trong lúc khuấy, đủ loại độc trùng cổ quái bị tiện tay ném vào trong nồi.
Sau khi nồi nấu quặng sôi trào mấy lần, chẳng mấy chốc thân thể những độc trùng này đã bị ăn mòn trống không.
"Xì xì xì..."
Chỉ thấy một lão thái bà đã không nhìn ra tuổi tác, lấy ra cái thìa từ trong nồi, nước canh sền sệt phía trên nhanh chóng ăn mòn cái thìa chế từ kim loại này, biến thành kim loại lỏng, tí tách rơi trên mặt đất.
Lão thái bà thấy thế, móng tay đen bóng trên ngón út chấm một giọt nước canh, đặt vào trong miệng chậm rãi thưởng thức, dường như cảm thấy rất vừa lòng với nước canh do mình chế biến.
Ở trên đài quan sát, một đoàn người Bì quỷ ngồi ở trong góc, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía vương cung.
Nhìn nồi nấu quặng sôi trào phía dưới, vẻ mặt mấy người đều hơi mất tự nhiên.
"Những vật này không phải cho bọn họ uống chứ, Thượng Đế, ai muốn ta uống thứ đồ chơi này, còn không bằng để ta chết đi cho thoải mái."
Người nói chuyện là Hắc Báo, tuy hắn ta không bắt bẻ việc ăn uống.
Ở trong hiện thực, Hắc Báo là một tên cao thủ dã ngoại cầu sinh, khiêu chiến cực hạn.
Ở trong núi rừng, nếu thật sự đói bụng, dù là xác chết thì hắn ta cũng ăn, nhưng thấy những lão thái này nấu chín nước canh.
Trời ạ!
Ngươi thấy không?
Con rết màu đen to lớn như độc xà, ném vào ngay cả bọt cũng không bốc lên, đã bị ăn mòn thành mảnh vụn cặn bã.
Hắc Báo không biết rốt cuộc hương vị nồi nước này có được hay không, nhưng hắn ta biết uống hết một ngụm, tuyệt đối chết không dễ chịu.
"Bớt nói nhảm!"
Bì quỷ quay đầu lườm Hắc Báo để hắn ta đừng nói lung tung.