Chỉ thấy nước canh tương màu đỏ rưới trên da thịt béo khoẻ hồng nhuận phơn phớt.
Triệu Khách gọi ra Đồ phu chi hạp.
"Đói!"
Đồ phu chi hạp đói bụng thật lâu, dùng vẻ mặt của nó nói rõ cho Triệu Khách biết nó không vui.
"Đói!"
Trong khoảng thời gian này, Triệu Khách điên cuồng chế tác thân thể, khiến Đồ phu chi hạp có một loại cảm giác bị móc sạch.
Cũng may vào lúc này, Triệu Khách đặt đĩa đồ ăn ở trước mặt Đồ phu chi hạp.
Chỉ thấy tròng mắt nhỏ của Đồ phu chi hạp hơi híp lại, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
"Đói!"
Chỉ thấy Triệu Khách dùng đao cắt miếng thịt kho tàu to lớn này ra.
Lưỡi đao cắt ra, một luồng khí nóng như là quả bóng xì hơi phun ra tới từ bên trong.
Vết cắt này để lộ ra chất thịt màu hồng, nước canh nồng đậm lưu lại trên miếng thịt màu hồng.
Đợi sau khi Triệu Khách cắt cả miếng ra, một luồng khói trắng bay ra từ trong vết cắt, thì ra bên trong trống rỗng bị Triệu Khách nhồi đại tràng, tương gan đủ loại, nước canh sền sệt bên trong còn đang sôi trào.
Ngửi mùi thơm đậm đặc bên trên giống như một nồi kho lâu năm, khiến Đồ phu chi hạp vô cùng thèm ăn.
"Ăn đi! Ta luôn nói được thì làm được, đây là lần trước ngươi giúp ta, ta đền bù tổn thất cho ngươi."
Triệu Khách đứng bên cạnh, giơ cao đĩa đồ ăn trên tay.
Thật ra thời gian của hắn cũng không nhiều lắm, tin tưởng bây giờ những thủ vệ thay ca sau kia đã bắt đầu xuất hiện điều khác thường.
Triệu Khách đoán những thủ vệ này đang ở trong nhà vệ sinh, tranh đoạt vị trí hầm cầu.
Chẳng mấy chốc sẽ có người phát hiện vấn đề, bắt đầu truy tra theo ngọn nguồn.
Hắn cũng chỉ có thể làm đến đó, việc còn lại phải giao cho đám người Lộ Hạo, xem bọn họ có cách nào yên lặng đưa Carrie đi.
Triệu Khách cảm giác lần này hắn lại hơi giống chưởng quỹ vung tay.
Dù sao hắn muốn hoàn thành nhiệm vụ đặc thù một mình, e rằng rất khó khăn.
Nhưng nói trên tay những người đưa thư trung cấp này không có chút vốn liếng, có quỷ mới tin.
Về phần bọn họ dùng cách gì.
Triệu Khách không biết cũng không cần phải biết, bởi vì việc này đã trở thành nhiệm vụ chính tuyến của bọn họ.
Sau khi hắn làm xong mọi thứ, lặng lẽ trở về tiếp tục ngụy trang tốt là được.
Nhưng lúc này, con mắt Đồ phu chi hạp nhìn món ngon trong đĩa, chậm rãi thè đầu lưỡi ra, từng chút một kéo vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm.
Trên cái hộp xuất hiện vẻ mặt thỏa mãn.
Thấy thế, Triệu Khách không khỏi nhíu mày, thúc giục: "Ngươi ăn nhanh lên."
Nhưng thằng ngu Đồ phu chi hạp này lại liếc Triệu Khách một cái, trợn trắng mắt nhìn Triệu Khách.
Ánh mắt khinh bỉ, để lộ ra vẻ cao ngạo của một mỹ thực gia: "Không! Món ngon cần nhấm nháp."
Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đột nhiên một chân đạp vào mặt thằng ngu này!
"Ngươi có cần mặt nữa không!!!"
"Ăn cho ta!"
Chỉ thấy Triệu Khách cầm đĩa đồ ăn, vén cái miệng rộng của Đồ phu chi hạp lên, nhét cả đồ ăn lẫn đĩa vào trong miệng Đồ phu chi hạp.
Sau khi làm xong, cũng mặc kệ ánh mắt oán niệm của Đồ phu chi hạp.
Triệu Khách trực tiếp nhét Đồ phu chi hạp vào sách tem, nhìn thời gian có lẽ cũng đã đến lúc đại tế, tiếp theo hắn còn phải tiếp tục sáng tạo một vài cơ hội cho đám người Cốt quỷ.
Triệu Khách thích nhất loại chuyện giúp người làm niềm vui này, dù sao đều là hỗ trợ cho hắn, đúng không.
Triệu Khách không cần ngụy trang đã chạy thẳng về phía nhà thuốc.
Có vị Cẩu công công kia đưa yêu bài cho hắn, cũng không lo bị người ta nghi ngờ.
Dù sao hắn làm việc ở bếp sau, những người kia từng gặp hắn, đã bị Triệu Khách xử lý không còn một ai.
Còn nữa, mặc kệ là ai cũng không ngờ, một thầy thuốc sẽ có liên quan gì với nhà bếp.
So sánh ra, dù có ngụy trang, ở dưới tường hoàng cung này, có trời mới biết có thể bị người ta liếc qua là hiểu rõ hay không.
Chẳng may đến lúc bại lộ chân tướng, đây chính là bùn đất rơi đũng quần, không có vấn đề cũng thành có vấn đề.
Cho nên Triệu Khách sải bước đi đến nhà thuốc.
Thật ra, nhà bếp và nhà thuốc cách nhau rất gần.
Chỉ có điều con đường xung quanh nhà thuốc thông suốt bốn phía, lại hơi lộn xộn mất trật tự.
Nếu là người xa lạ lần đầu đi, e rằng trong chốc lát chưa thể đến nhà thuốc.
Cũng may Triệu Khách được Cẩu công công dẫn đường, đã đi qua một lần.
Quãng đường chỉ có mấy bước, lại đi qua ngã rẽ phía trước chính là nhà thuốc.
Nhưng Triệu Khách vừa đi tới ngã rẽ, còn chưa bước ra một bước, một mùi máu tươi nồng nặc tràn vào trong mũi khiến Triệu Khách vô thức dừng lại bước chân đã bước ra ở giữa không trung.
Không phải cái loại nồng nặc bình thường, mà là loại rất nồng nặc.
Trong không khí đầy mùi máu tươi, đừng nói là Triệu Khách, dù là người bình thường đến gần, e rằng cũng bị mùi máu tươi này kích thích.
Nếu như trước đó có mùi máu tươi nồng nặc này, Triệu Khách chắc chắn phải có ấn tượng mới đúng.
Nhưng Triệu Khách cũng không nhớ nổi, trước đây không lâu đi ngang qua nơi này có mùi máu tươi nồng nặc hay không.
"Tất cả không được nhúc nhích, chúng ta nhận mệnh tới đây điều tra phản nghịch!"
Một tiếng quát chói tai vang lên, trong lòng Triệu Khách lập tức hơi căng thẳng.
Hắn đứng ở góc tường, len lén liếc nhìn về phía nhà thuốc.