Thêm một phần có lẽ sẽ khiến Bách Lý bị thương, thiếu một phần sẽ không thể lập tức rút đi một sợi Tinh Thần lực này của Yuri, không có được hiệu quả đánh bất ngờ.
Cũng may, ngoại trừ việc hắn vận dụng Nhiếp nguyên thủ rất thuần thục, con tem “Khôi lỗi sư” gia tăng lực khống chế chính xác cho hắn, cũng giúp hắn rất nhiều.
Sau khi Bách Lý tỉnh lại thấy Triệu Khách, đầu tiên hơi ngạc nhiên, lại nhìn xuống mới phát hiện, hắn ta cầm thanh chủy thủ đâm vào bụng Triệu Khách.
Hắn ta vốn đang chóng mặt, lập tức tỉnh táo lại.
Vừa rồi hắn ta chỉ cảm thấy trong đầu không biết làm sao, cảm giác hơi hoảng hốt giống như lúc ngủ gật.
Thậm chí trong tiềm thức của hắn ta, hắn ta còn đang cẩn thận đề phòng, không ngờ chỉ trong nháy mắt, sau khi tỉnh lại đã là hình ảnh như vậy.
Thật sự khiến Bách Lý cảm thấy hoảng sợ, sau đó lại là tức giận.
Tuy ngày thường hắn ta cà lơ phất phơ, thậm chí hơi kiêu ngạo khó thuần, đặc biệt không ưa những công tử thế gia trông cà lơ phất phơ kia, ngoại trừ lăn lộn kiếm quân công, bọn họ có cái gì?
Cho nên, đối với loại công tử ca thế gia như Hình Thiên Ly, hắn ta càng có khuynh hướng dùng gậy gộc giáo dục, nhưng sâu trong xương cốt Bách Lý vẫn là một chiến sĩ Đại Hạ.
Cái gì là chiến sĩ?
Cầm theo một cây đao, xông pha chiến đấu, trảm tướng đoạt chủ soái?
Hay là cầm một cây thương, đánh chết kẻ địch, hoàn thành nhiệm vụ?
Không! Đây không phải là chiến sĩ.
Cái trước ngươi có thể gọi là cao thủ, cường giả đủ loại vân vân....
Cái sau, nói thật, cho người trong hiện thực một cây thương, bọn họ chưa chắc không làm được.
Nhưng bọn họ là chiến sĩ?
Đáp án là không.
Cũng như trong nạn hồng thủy, có người dùng máu thịt chống đỡ hồng thủy.
Bọn họ cũng là người bình thường có máu có thịt.
Bọn họ không sợ chết? Chẳng lẽ chỉ một câu thiên chức của quân nhân là có thể chấp hành mệnh lệnh?
Đó là chém gió, nếu thật sự là như thế, nói bọn họ là chiến sĩ, không bằng nói bọn họ là người máy, cỗ máy giết người càng thích hợp hơn.
Thứ thật sự chống đỡ bọn họ, không phải cái gọi là mệnh lệnh.
Là tín ngưỡng!
Có thể làm chiến sĩ không màng sống chết, không phải mệnh lệnh mà là tín ngưỡng!
Một tín niệm như Đạo gia đã nói, đã sớm biết có thể chết, lại vì một tín niệm, cam tâm đánh đổi mạng sống rất nhiều người.
Bách Lý chắc chắn là một người trong số đó, tuy nghi ngờ Triệu Khách lừa hắn ta, nhưng là một chiến sĩ, dùng tín ngưỡng của mình để cam đoan, lại xoay người đâm Triệu Khách một đao.
Đây chắc chắn là một việc rất nghiêm túc với Bách Lý.
"Không sao, đao không đâm xuyên qua, chuyện này không trách ngươi!"
Thấy vẻ mặt Bách Lý rất nghiêm túc, thật ra trong lòng Triệu Khách không coi ra gì.
Dù sao Tinh Thần lực của Yuri quá mạnh, có thể im hơi lặng tiếng khống chế một người.
Hắn ta không khống chế được hắn, là vì linh hồn của hắn cũng cường đại, cộng thêm trên tay hắn còn có hai con tem “Lão binh” “Tam vĩ hồ ly”.
Ý chí lực vững như bàn thạch, Tinh Thần lực của đối phương muốn thương tổn hắn còn dễ.
Nhưng muốn khống chế hắn, chỉ có thể nói... Mơ mộng hão huyền.
Triệu Khách quay đầu nhìn thoáng qua, dường như sau khi Tinh Thần lực của Yuri bị hắn vô tình làm trọng thương.
Những binh lính bị khống chế kia, từng người ngã trên mặt đất như bùn nhão.
Triệu Khách không thể bỏ qua cơ hội này, phải biết không nói đến thằng ngu Đồ phu chi hạp, Quỷ hổ cũng vết thương chồng chất.
Lúc trước, lỗ thủng bị Hắc Báo cắt ra ở ngực còn chưa được bổ sung, vai cũng nát hoàn toàn.
Hiện tại thả ra đâu còn là lão hổ, đơn giản cũng là mèo bệnh.
Khôi giáp trên người những binh lính giáp trắng này cũng không tệ lắm, ít nhất có thể bổ sung cho Quỷ hổ.
"Này!"
Triệu Khách vừa có động tác, chỉ thấy Bách Lý ngẩng đầu gọi Triệu Khách.
Triệu Khách: "A??"
Hắn nhìn Bách Lý, chỉ thấy Bách Lý tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Triệu Khách: "Lần sau! Nếu ta lại bị khống chế, xin ngươi hãy, giết, ta!"
Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt nghiêm túc của Bách Lý khiến sắc mặt Triệu Khách dần trở nên nặng nề.
Bách Lý trước mắt không khỏi khiến Triệu Khách xem xét lại một lần nữa.
Hắn rất muốn nói, điều này cũng không trách ngươi, nhưng há hốc mồm lại không biết nên nói như thế nào.
"Giống như ta đảm bảo! Đây là tín ngưỡng của ta!"
Bách Lý nắm thật chặt cánh tay Triệu Khách.
Bách Lý thà chết cũng tuyệt đối không muốn vấy bẩn tín ngưỡng của mình.
Đối với hắn ta, không có tín ngưỡng chẳng khác nào không có tất cả.
"Ta..."
Triệu Khách bị ánh mắt Bách Lý nhìn chằm chằm, trong con ngươi đen trắng rõ ràng kia lộ ra từng điểm sáng lộng lẫy như ánh sao.
Tinh thần Triệu Khách lập tức bị xúc động.
Thứ tín ngưỡng này, nếu là khi còn nhỏ, Triệu Khách tin tưởng mình có tín ngưỡng.
Nàng là một vị thiên sứ!
Là tín ngưỡng duy nhất trong lòng hắn.
Nhưng khi tín ngưỡng vỡ nát, tín ngưỡng của Triệu Khách cũng là dùng bất cứ thủ đoạn nào sống sót.
Mang theo nguyện vọng mà nàng gửi gắm trên người hắn, sống sót đi xem hết thế giới.
Nhưng sau đó thì sao?
Đi theo lão đầu tử, hắn cũng đã thấy rất nhiều thứ trên thế giới.
Hiện tại tiến vào không gian khủng bố, hắn cũng nhìn được càng nhiều thế giới hơn.
Thế giới kỳ quái, yêu ma quỷ quái, hắn cũng đã gặp rồi.