Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 974 - Chương 974. Hình Thiên Ách (2)

Chương 974. Hình Thiên Ách (2) Chương 974. Hình Thiên Ách (2)

Tròng trắng mắt của một số người đã biến thành màu xanh, thân thể đều có hiện tượng héo rút với trình độ khác biệt, càng có người như lập tức già đi mười tuổi.

"Tạch tạch tạch két..."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Thậm chí một số người nghi ngờ mình sinh ra ảo giác, lúc này phi thuyền đã mất đi hệ thống trọng lực chèo chống.

Sao có thể truyền ra tiếng bước chân trong trẻo như vậy, nhưng hiện thực lại khiến người ta không thể tưởng tượng như thế.

So sánh với kinh nghiệm trước đó của bọn họ, cho dù tiếng bước chân này không chân thực cũng đã không tính là gì.

Theo mỗi một tiếng bước chân gần hơn, sự sợ hãi không biết khiến mỗi người cảm thấy rùng mình.

Tử vong rất dễ, cũng như một số dân liều mạng trong hiện thực, đã sớm biết bản thân có thể chết đi bất cứ lúc nào, sẽ bị kẻ thì đánh chết ở đầu đường, bọn họ cũng không cảm thấy sợ hãi vì thế.

Nhưng khi bọn họ bị quan phủ bắt lại, phán xử tử hình, ở trong lao tính toán thời gian của mình càng ngày càng gần.

Loại tâm trạng căng thẳng, hoảng sợ, bất an kia khiến sự tự tin của bọn họ bị phá hủy từng chút một.

Cho dù là những tội phạm giết người vô cùng hung ác đó, vào ngày thi hành án thường sẽ tè ra quần, thậm chí không kiềm chế được đại tiểu tiện.

Lúc này, tất nhiên những thuyền viên cũng được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Nhưng điều khác biệt là, bọn họ cũng không được hưởng thụ cách tử hình phạm nhân của chủ nghĩa nhân đạo.

Tất nhiên có thể nghĩ được cảm giác căng thẳng sợ hãi, bao gồm thuyền trưởng đang ngồi ghế chỉ huy, một tay cầm ấm chén nhưng hắn ta căn bản không khống chế nổi tay của mình, toàn thân đều đang run rẩy.

"Ông!"

Lúc này, chỉ thấy cánh cửa hợp kim của khoang thuyền phát ra một tiếng vỡ nát bén nhọn, một vòng ánh sáng đỏ tươi xuyên qua theo khe cửa chiếu lên mặt mỗi người.

Theo khe cửa mở ra từng chút một, trái tim mọi người thịch thịch thịch thịch như nhảy tới cổ họng.

"A!"

Cuối cùng một tên nữ thuyền viên không chịu nổi, giơ súng năng lượng trên tay lên nhắm ngay vào trán mình bóp cò súng.

Mùi khét lẹt nồng nặc kích thích khứu giác mỗi người.

Trên trán nữ thuyền viên kia bị bắn ra lỗ thủng to bằng nắm đấm hài tử, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng màu trắng trồi lên bên trong.

Trong đó có một giọt bay vào khóe miệng một tên nam thuyền viên, khiến hắn ta vô thức hút vào!

"Xẹt!"

Giọt nước canh như sữa bò theo đầu lưỡi của hắn ta, hòa vào trong cổ họng hắn ta, nước canh rất sền sệt, lại không đầy mỡ.

Không có đồ gia vị còn lại, không có hương vị dư thừa, chỉ có vị tươi tràn đầy!

Theo cổ họng chảy vào bụng, cảm giác ấm áp khiến Hình Thiên Ách thở dài một hơi.

Vốn hắn ta có bệnh lạnh dạ dày, lúc này lại dễ chịu hơn nhiều, không chỉ khẩu vị, ngay cả cảm giác thèm ăn cũng tốt hơn.

"Chẳng trách ngươi muốn bảo vệ hắn, nếu ta là lão bản, ta cũng sẽ bảo vệ, thật sự là một đầu bếp không tệ."

Hình Thiên Ách quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, rất hiền hoà gật đầu với Triệu Khách bày tỏ sự công nhận.

Triệu Khách và Carrie đứng bên cạnh hầu, về phần Bách Lý và Rayne, hai người này còn chưa có tư cách đi vào căn phòng nhỏ.

Triệu Khách bình tĩnh đánh giá Hình Thiên Ách.

Hoàn toàn khác với tên đồ phu cao lớn thô kệch, khổng lồ mạnh mẽ ở trong tưởng tượng.

Áo lông cừu màu trắng rộng lớn cũng không thể che giấu thân hình gầy gò của hắn ta.

Cả ngón tay trắng nõn dài nhỏ, mỗi một cái móng tay như đã trải qua sự tu sửa tỉ mỉ trong trắng có hồng.

Hắn ta đã cao tuổi, lại mang theo dáng vẻ thư sinh đậm đặc.

Nói thật, nếu không phải Bách Lý và Carrie chính miệng nói cho Triệu Khách biết người này là Hình Thiên Ách người gặp người sợ, chỉ hắt xì hơi đã khiến Hạ vương cả đêm không thể chìm vào giấc ngủ.

Triệu Khách thật sự rất nghi ngờ, dù sao hắn ta không hề giống với tính cách cà lơ phất phơ của tôn tử Hình Thiên Ly?

"Hắc! Ngươi thích là được, nếm thử món này đi."

Đôi mắt lão bản vẫn nhìn chằm chằm Hình Thiên Ách, quan hệ của hai người không phải bình thường, dường như là lão hữu nhiều năm không gặp.

Thậm chí Triệu Khách phát hiện, Hình Thiên Ách thường còn chưa đặt chén rượu xuống, lão bản đã bắt đầu rót rượu.

Không nhiều cũng không ít, một giọt rượu cũng không dính vào ngón tay Hình Thiên Ách, chỉ chờ chén rượu đặt xuống bàn, bên trong cũng đầy rượu.

Đây là một loại ăn ý.

"Ừm!"

Nhìn món thái quỳ mà lão bản đẩy tới, Hình Thiên Ách ăn không nhiều cũng hiếm khi nào ăn ngon miệng.

Gắp một miếng thả vào trong miệng, theo hàm răng nhai nghiến, thái quỳ phát ra tiếng giòn giã.

Chỉ thấy Hình Thiên Ách thả đũa trên tay xuống, hài lòng gật đầu, đứng lên muốn đi.

"Ngươi muốn đi đâu!"

Sắc mặt lão bản đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn về phía Hình Thiên Ách, khuôn mặt kích động đỏ lên.

Hình Thiên Ách giơ chân, thậm chí không quay người, gật đầu, một bước đi ra bậc cửa.

"Đừng đi!"

Lão bản đứng lên lao đến trước bậc cửa, giận dữ hét: "Ngươi quên rồi! Ngươi đã đồng ý ta! Vương Mân Nhân ta chờ ngươi cả một đời!"

"Vương Mỹ Nhân!!"

Bách Lý đứng ở dưới lầu nghe vậy ngạc nhiên, trong lòng nhỏ giọng thầm thì.

"Vương Mỹ Nhân... Vương Mân Nhân... Mỹ Nhân... Mân Nhân... Mả mẹ nó! Hóa ra là hắn!"

Bình Luận (0)
Comment