Tất nhiên hắn ta cũng hiểu rõ ràng tin đồn năm đó, nhưng trong truyền thuyết nhắc đến một mỹ nhân, lại không ai biết tên của đối phương.
Thậm chí về sau càng truyền càng không hợp thói thường.
Nói cái gì cũng có, nhưng đều không ngoại lệ hình dung mỹ nhân này lên trời xuống đất, xinh đẹp rung động lòng người.
Bị người ta bàn tán say sưa, tai nghe mắt nhìn, trong ý thức mọi người cũng biến thành Mân Nhân = mỹ nhân.
Không ai ngờ, mỹ nhân lại là một lão đầu tử??
Cho đến vừa rồi, Bách Lý đột nhiên hiểu ra, hóa ra là Vương Mân Nhân chứ không phải mỹ nhân, là hài âm.
Cộng thêm hai chữ này quá luẩn quẩn, cho nên bị truyền thành mỹ nhân.
Tiếng quát của Vương Mân Nhân cũng không giữ được bước chân Hình Thiên Ách.
Tốc độ dưới chân kiên định mạnh mẽ, mỗi một bước đều đi rất quyết đoán.
Cũng như một năm đó, hắn ta không nghe theo Vương Mân Nhân, quyết đoán tòng quân.
Bởi vì hắn ta là tử tôn Hình Thiên gia, nhất định kiến công lập nghiệp trên chiến trường.
Mùi thơm của món thái quỳ kia nhàn nhạt giữa răng môi, mang theo mùi bùn đất thơm ngát.
Quay đầu nhìn lại, hai người mặc quần áo cũ nát đi chăn trâu, trong đất trồng thái quỳ mênh mông, cười ha ha ha nắm bắp đùi một con cóc, thảo luận nướng ăn hay nấu ăn.
Nhớ mang máng, đó là lần đầu tiên hai thiếu niên gặp mặt.
"Ngươi tên gì?"
"Ta?? Không có tên."
"Hừ, ngươi lại không có tên, ta đã có, ta tên Hình Thiên Ách!"
"Ta lấy tên cho ngươi đi, nương ta nói, nam nhân nhất định phải cưới một mỹ nhân, ngươi tên là mỹ nhân đi."
"Ngươi mới là mỹ nhân, ta không muốn!"
"Vậy thì Mân Nhân đi, ta dạy ngươi viết!"
"Mân Nhân... Tốt... Tốt."
Một hàng nước mắt theo nếp nhăn tang thương trên khóe mắt, làm ướt gương mặt hắn ta.
Muốn quay đầu nhưng hắn ta sợ, sợ mình quay đầu lại sẽ không muốn đi ra khỏi cánh cửa này.
Hắn ta cần phải đi, nhất định phải đi ra ngoài.
Bởi vì hắn ta là tử tôn Hình Thiên gia Đại Hạ, hắn ta phải đòi một câu trả lời hợp lý cho oan hồn Hình Thiên gia.
Mỗi một bước đi, trí nhớ phủ bụi trong đầu càng rõ ràng, cuộc nói chuyện ngây thơ quanh quẩn trong đầu...
"Này, Tam Lang! Đừng đánh nữa! Tam Lang!"
Trong ruộng rau lầy lội, mấy thanh niên đánh nhau, cuối cùng mấy tên tiểu tử bị hắn ta đánh ngã xuống đất.
Hình Thiên Ách hất khuôn mặt sưng mặt sưng mũi lên vui cười, ôm vai hắn ta: "Lão tử ở đây, đừng ai mong bắt nạt ngươi!"
Lại qua ba năm, hai thanh niên ngồi trước đất trồng thái quỳ, một cơn gió màu xanh lá thổi tới.
Thái quỳ diễn tấu ra tiếng vang như là thủy triều, trong không khí tỏa ra mùi bùn đất thơm ngát.
"Ngươi muốn đi thật!"
"Ừ, ta muốn đi tòng quân, kiến công lập nghiệp, khải hoàn trở về."
"Nhưng..."
"Hắc hắc, mỹ nhân, ngươi còn sợ ta không về được? Ta là nam nhân Hình Thiên gia."
Sống mũi thẳng tắp, nụ cười tự tin, ánh mắt không biết trời cao đất rộng đầy khát vọng với tương lai.
"Này..."
Vương Mân Nhân cúi đầu xuống, nhìn thân thể nhỏ gầy của mình, hắn ta biết mình không thể tòng quân, ngay cả hậu cần cũng chưa chắc vào được.
"Này!"
Nghe được tiếng gọi của hắn ta, Vương Mân Nhân ngẩng đầu.
"Ngươi chờ ta chứ?"
"Chờ!"
Không biết vì sao, Vương Mân Nhân vô thức gật đầu, trong đầu cũng chỉ có hai chữ chờ hắn!
Hắn ta không biết, câu chờ này của mình phải chờ thật lâu... Chờ đợi ròng rã năm năm.
Cho đến năm năm sau, hắn ta đi đưa đồ ăn cho Liễu Tương gia đưa, kết quả bị mấy công tử hoàn khố thế gia thấy ngứa mắt, đánh gần chết.
Sau khi tỉnh lại mới hiểu, hắn đã trở về, còn dẫn theo ba mươi vạn thiết kỵ đạp bằng vương đô, cướp Vạn cổ đan từ trên người một trưởng lão Liễu Tương gia cho hắn ta ăn hết.
Còn đánh mấy tên tôn tử thế gia từng đánh hắn ta gần chết.
Ngày đó, hắn leo lên thành môn vương đô, ra lệnh ba mươi vạn thiết kỵ lặp lại la lên một câu: "Ai dám động đến Mân Nhân, lão tử không tha cho hắn!!"
Đến sau cùng lão Hạ vương cũng không biết phải làm thế nào.
Trưởng bối Hình Thiên gia lại giả câm vờ điếc, lão tổ Liễu Tương gia cũng chỉ cười một tiếng, không xem ra gì, tiểu hài tử đánh nhau cũng không quan trọng.
Kết quả cuối cùng lão Hạ vương chỉ có thể cầu xin Huyền Lê gia ra tay, mới ổn định trận bạo loạn này.
Sau khi hắn ta tỉnh lại nghe nói, hắn bị xóa đi năm năm quân công, bị phạt đến Hắc hải trấn thủ Lê tộc.
Vào ngày hắn được đưa ra khỏi đại lao, trực tiếp đuổi ra khỏi vương đô.
Hắn ta bò lên đầu tường, nhìn Hình Thiên Ách ngồi trong xe tù.
"Ta chờ ngươi! Chờ ngươi!"
Hai thiếu niên cách nhau thật xa.
Một người khóc thành người nước mắt, một người cười ngây ngô thành ngu ngốc.
Lại quay đầu, thương hải tang điền, hắn ta còn đang chờ, hắn đã trở về những vẫn phải rời đi.
"Mặc kệ ngươi đi bao lâu, đi bao xa, ta chờ ngươi!"
Tiếng kêu của Vương Mân Nhân giống như lúc đứng ở đầu tường vào ba mươi năm trước.
Chỉ là lần này, trên mặt Vương Mân Nhân đột nhiên nở nụ cười, cười như một người điên.
Hắn ta ngồi dưới đất, ngây ngốc cười ha ha, dường như chưa từng vui vẻ như vậy.
Hình Thiên Ách đang đi ra cổng chính khách sạn, nước mắt thấm ướt vạt áo hắn ta, lau đi nước mắt vương trên khóe mắt, mắt đỏ hồng cưỡi tọa kỵ của mình.
"Gặp được rồi!"