Lúc Hạ vương tiến hành huyết tẩy, thật sự đã làm ra tác dụng mang tính then chốt.
Quỷ hổ đã sớm đói khát khó nhịn.
Từ sau khi Triệu Khách dung hợp hai con tem bạch ngân “Nhật dạ hổ bí” và “Hanzo túc cụ” này.
Triệu Khách chưa từng cho Quỷ hổ ăn, là do Triệu Khách có quá nhiều việc, thời gian quá gấp cho nên đã quên chuyện này.
Hôm nay tất nhiên cần đền bù tổn thất một chút.
Lại nói, Quỷ hổ nghe lời hơn tên ngu xuẩn Đồ phu chi hạp kia nhiều.
Vừa nhắc đến Đồ phu chi hạp, Triệu Khách lại thấy nhức đầu.
Có trời mới biết vì sao thằng ngu này càng ngày càng thông minh, sớm biết lúc trước nên thương lượng với Ngũ Quỷ một chút, làm thế nào mới có thể để trí lực của thằng ngu này hạ xuống một chút mới tốt.
Không cần quá thông minh như vậy, về sau muốn lừa gạt sẽ rất khó khăn.
"Rắc rắc rắc..."
Quỷ hổ ăn giòn vang, sau khi ăn những khôi giáp này, chỗ tổn hại trên người cũng bắt đầu khôi phục.
Tuy khôi phục rất chậm nhưng nơi này có tám bộ khôi giáp, chờ hắn ta ăn xong cũng đã khôi phục rất nhiều.
Thấy thế, Triệu Khách không tiếp tục để ý đến nó, bắt đầu ngồi xuống bàn, mặc niệm pháp quyết Bạch cốt quan.
Lần này, hắn chắc chắn là niết bàn trọng sinh, nhưng cũng là vì họa được phúc, không chỉ Phật lực trong cơ thể tăng lên rất nhiều, càng cảm thấy bắp thịt cả người tràn đầy lực lượng hơn lúc trước.
Phật lực tăng lên khiến lúc Triệu Khách lại thôi động Vô tướng kiếm kinh, chỉ thấy kiếm khí ngưng trên đầu ngón tay hắn, kim quang sáng chói, rút nhỏ ít nhất gấp ba lần kiếm khí trước đó.
Nhưng theo kiếm khí tích lũy, uy lực cũng tăng lên.
Triệu Khách liếc nhìn nồi sắt bên cạnh một chút, ngón tay nhẹ nhàng gẩy.
"Vèo!"
Thậm chí Triệu Khách chỉ thấy được một đạo ánh sáng vàng bay qua trước mắt, ngay sau đó nồi sắt đã bị cắt thành hai nửa.
"Không tệ! Không tệ! Tốt hơn ta nghĩ nhiều."
Nhìn uy lực một kiếm này của hắn, trên mặt Triệu Khách lộ ra nụ cười hài lòng.
Dù còn chưa đạt tới trình độ vô sắc vô tướng mà Kiếm Kinh nói đến, nhưng đối với Triệu Khách đã tốt vô cùng.
Ít nhất ở mặt khoảng cách, hắn dựa vào Vô tướng kiếm kinh có thể phát huy ra lực sát thương tính nổ tung.
Điều duy nhất không tốt là Vô tướng kiếm kinh tăng lên, khiến Phật lực tiêu hao cũng tăng lên.
Trong lòng Triệu Khách đánh giá uy lực kiếm khí này một chút, trong thời gian ngắn hắn có thể một lần gọi ra ba phát.
Vào thời khắc mấu chốt, dù là người đưa thư trung cấp cũng được sảng khoái.
Lực lượng của Nhiếp nguyên thủ vẫn không gia tăng, điều này khiến Triệu Khách buồn bực rất nhiều.
So sánh với Vô tướng kiếm kinh, thứ mà hắn thật sự gửi gắm kỳ vọng lại là Nhiếp nguyên thủ.
Nhớ kỹ trên Vạn thực sách ghi chép, nếu tu luyện Nhiếp nguyên thủ đại thành, tiện tay hái sao tìm nguyệt, có thể tụ thái dương lực, có thể mượn màu bốn mùa, có thể lấy suối nước nóng địa mạch, có thể hút vạn vật chi linh.
Nếu thật sự đến lúc đó, chẳng phải hắn có thể mượn mặt trời nướng thịt?
Thử nghĩ một chút, bên ngoài tuyết rơi lớn, hắn dùng Nhiếp nguyên thủ tạo ra một cái suối nước nóng, bên cạnh dựng lò nướng, trực tiếp mượn thái dương nướng thịt, đủ loại nước trái cây.
Cuộc sống tạm bợ này... Nếu có thể ôm Cơ Vô Tuế, tay trái trơn mềm... Khục khục...
Triệu Khách càng nghĩ càng sai lệch, vội vàng lắc đầu đuổi những thứ lung tung rối loạn trong đầu ra ngoài.
Lúc này, Quỷ hổ đã ăn sạch khôi giáp.
Quỷ hổ ăn hết tám bộ khôi giáp, một lần nữa mọc ra một cái Hổ Đầu giáp vai.
Chỗ vỡ tan ở ngực không chỉ hoàn toàn khép lại, còn thêm một hình tam giác nhọn rất dài.
Thật ra cái tam giác nhọn này cũng có tác dụng tá lực.
"Ừm... Thật kỳ quái!"
Đây là đồ tốt nhưng Triệu Khách nhìn lại thấy hơi tò mò.
Nghĩ thầm, nếu ai mặc thứ đồ chơi này ôm người khác một cái, còn không đâm đối phương lạnh thấu tim.
Có khi nào đối phương che ngực kêu: "Đâm tâm. Lão thiết!"
Cũng may, Triệu Khách vẫn có thể chấp nhận điều này, dù sao mạnh hơn lần trước mọc ra đại pháo ở đũng quần nhiều lắm.
Vừa nghĩ tới đoạn lịch sử đen tối này, Triệu Khách cũng không nỡ nhìn thẳng.
Sau khi thấy Quỷ hổ ăn hết nhiều khôi giáp như vậy, ngược lại bền chắc hơn nhiều, xem ra sau này vẫn phải thu thập thêm một số phế liệu cho nó ăn.
Dù sao Quỷ hổ không kén ăn.
"Vương ca! Ta đói!"
Lúc này lại nghe thấy tiếng gọi của Rayne ở bên ngoài nhà bếp.
Triệu Khách cẩn thận nghe xong, chỉ nghe Rayne đang khoác lác với Bách Lý: "Ta cho ngươi biết, Vương ca làm đồ ăn, ăn ngon muốn khóc, đặc biệt là xương sườn!"
Thấy thế, Triệu Khách không khỏi nhếch miệng cười, xoay người lại, con mắt bắt đầu đánh giá tám cái xác, bờ môi độ dày vừa phải tạo ra đường vòng cung trên mặt Triệu Khách.
Chẳng mấy chốc, chỉ thấy trong phòng bếp bay ra mùi khói dầu nồng nặc dày đặc, chỉ là Triệu Khách vừa để thịt thăn vào trong nồi hầm lửa nhỏ.
"Cứu mạng!"
Tiếng thét chói tai dồn dập, Rayne và Bách Lý trong nội viện còn chưa rõ ràng xảy ra chuyện gì, đã nghe trong phòng bếp "cạch" một tiếng, dường như là nắp nồi rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang.
Chỉ thấy Triệu Khách lao nhanh ra từ trong phòng bếp, tốc độ quá nhanh khiến người ta líu lưỡi.
E rằng, nếu Hắc Báo am hiểu tốc độ ở chỗ này, thấy cảnh này cũng cảm thấy ngạc nhiên.