Diệp Bồng Trinh đang nghiêm túc bận lòng vì mấy cái đai lưng cài áo.
Vì ngày hôm nay, nàng đã chuẩn bị rất nhiều, mỗi loại đồ đều không chỉ có một cái, món nào cũng quý giá, sợ chẳng may có chuyện ngoài ý muốn thì không kịp tìm. Đồ nhiều thì sẽ không lo thiếu, luôn có cái để chọn, nhưng ai mà ngờ chính vì đồ quá nhiều, cái nào cũng đẹp và tinh xảo, nên mới càng khó chọn ——
Cái nào cũng hợp với hỉ phục cả, phải làm sao đây, cuối cùng chọn cái nào mới được?
Đình Diệp bất đắc dĩ: "Còn chưa xong sao? Trấn Bắc Vương tới rồi."
"Đến thì đã sao? Giờ lành còn chưa tới mà, bảo hắn chờ! Người bên ngoài đâu? Đều chuẩn bị xong chưa, tất cả nghe ta, chặn Vương gia lại, giờ lành chưa tới thì không được bước vào nửa bước!"
Diệp Bồng Trinh chẳng chút nào sốt ruột, dặn dò Đình Diệp xong, lại quay sang Cố Đình: "Còn cả ngươi nữa —— không được mềm lòng với hắn, cũng không được bước ra sớm, biết chưa! Phải để hắn trăm cay ngàn đắng mới rước được ngươi, phải để hắn nhớ kỹ những gian nan mà đi tới được ngày hôm nay, nhớ kỹ tấm lòng nóng bỏng dành cho ngươi. Con người ta càng trân trọng cái gì vất vả mới có được, thì sau này hắn càng tốt với ngươi!"
Cố Đình: ......
"Kỳ thực không cần như vậy đâu...... Ngài ấy cũng sẽ chẳng đối xử tệ với ta......"
"Hửm?" Diệp Bồng Trinh nheo mắt, giọng trầm xuống.
Cố Đình lập tức gật đầu: "Cữu mẫu nói rất đúng, ta nghe cữu mẫu hết!"
Trong lòng tuy vẫn kiên định, nhưng cũng sẵn sàng để cho mối tình này thêm một lời chúc phúc nữa. Đợi lâu như vậy rồi, giờ lành thì có gì mà không đợi thêm?
Diệp Bồng Trinh mỉm cười: "Đấy, ngoan thế mới phải."
Cười xong lại cúi đầu, Nữ Thần Tài nhìn đống đai lưng mà càng thêm rối, rốt cuộc phải chọn cái nào đây? Nàng cầm một cái, ướm thử lên người Cố Đình, lại bỏ xuống rồi đổi cái khác, cả một hàng đai lưng bị nàng thử hết mà vẫn chưa có quyết định cuối cùng.
Thực ra thì cần gì phải rườm rà vậy, nhắm mắt chỉ đại một cái cũng được. Nhưng điều nàng coi trọng không phải món đồ, mà là người sẽ mang những món đồ đó.
Cố Đình đứng đến tê cả chân, nhưng vẫn không nỡ từ chối. Đây là tình thương của người thân, là hơi ấm chẳng thể thay thế. Đôi khi cũng làm mình thấy hơi phiền, nhưng được sống trong tình thương ấy thì thật sự hạnh phúc và mãn nguyện.
Đình Diệp nhìn Diệp Bồng Trinh đang mím môi suy nghĩ, tiểu cô nương năm nào nay đã trưởng thành, nhưng khi lo lắng thì dáng vẻ vẫn y như cũ, nhíu mày, mặt căng lên, hồn vía để đâu đâu.
Nàng có phải cũng muốn một hôn sự như vậy không?
Ai mà chẳng muốn...... Nữ nhân ở đời, ai mà không mong một hôn sự trọn vẹn, một ngày trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của mình, được tất cả mọi người nhìn vào, chúc phúc cho mình.
Chỉ là hắn ta không thể cho nàng được.
Đình Diệp giấu đi suy nghĩ trong lòng, mặc cho Diệp Bồng Trinh ở đó rối rắm, cũng chẳng giục thêm lần nào.
Rất nhanh, Trấn Bắc Vương đã cưỡi ngựa đi đầu, dẫn theo quân lính kéo đến.
Một đoàn người, ai nấy đều chỉnh tề, khí thế oai nghiêm, mỗi người đều mặc đồ mới, khoác áo choàng đỏ, nhìn tinh thần vô cùng. Quân Trấn Bắc xuất hiện chưa bao giờ khí thế yếu, nhưng hôm nay đông như vậy...... là tới đón dâu? Hay là tới cướp vợ người ta đây!
Chẳng cần hiệu lệnh gì, mọi người đều đã xoa tay, trông như sẵn sàng ra trận, mắt sáng quắc, thậm chí còn bẻ ngón tay răng rắc ——
Nghe nói khi cưới, tân lang đều phải bị chặn cửa, để xem hôm nay ai dám chặn bọn họ!
Chậc chậc, cái dáng vẻ này, các ngươi là quan binh, sao lại phô trương như phỉ thế kia! Nhiều bá tánh xem xong cũng bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Đình công tử không đồng ý hôn sự này? Không thể nào, hai người từ năm ngoái đã rất ân ái mà.
Nhưng tư thế này cũng quá đáng sợ, lão hàng xóm vuốt râu: "Đừng hoảng, cứ nhìn kỹ đã. Nếu thật sự là cướp dâu —— chúng ta cũng không phải ăn chay đâu!"
Chỉ là "không phải ăn chay", đến lúc đó giúp Cố Đình hay giúp Vương gia thì chưa biết.
Cửa lớn dĩ nhiên mở rộng, hôm nay trong nhà làm hôn sự sao lại đóng cửa. Nhưng cửa mở là một chuyện, muốn ung dung đi vào thì không có đâu. Một hàng gia đinh hộ vệ đứng chắn ngay ngạch cửa, tay khoanh lại, nhìn thẳng quân Trấn Bắc cũng chẳng chút sợ hãi. Quản sự đi đầu, giọng vang như chuông: "Hôm nay trong nhà có hỉ, thân bằng quy tụ, nhưng giờ lành chưa tới, xin Vương gia đợi thêm ——"
Chưa dứt lời, phía sau đám binh lính đã hô vang xông lên: "Huynh đệ xông lên —— mở đường cho Vương gia, rước Vương phi về ——"
Đám gia đinh hộ vệ bị đẩy lùi ra.
Trong quân có Phàn Đại Xuyên dẫn đầu, tuyệt đối không chịu thua. Hạ Tam Mộc cùng Ông Mẫn ở hai bên vòng ra sau, vừa dẫn người vừa phát tiền mừng: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Vương gia, cảm tạ các vị đã nể mặt ——"
"Phát tiền mừng đây ——"
"Phát tiền mừng đây ——"
"Phát tiền mừng đây ——"
Dân chúng vây xem lập tức ùa đến tranh nhau.
Thành thân, điều quan trọng nhất chính là không khí. Vừa có náo nhiệt, vừa có tiền mừng, hơn nữa tiền mừng lại hào phóng —— ngoài đồng xu mới, thỉnh thoảng còn có cả bạc vụn?
Còn đứng thẫn thờ làm gì, tranh nhanh lên!
Được lợi rồi thì tự nhiên ai cũng đổi thái độ, bắt đầu hò hét giúp Trấn Bắc Vương.
"Đình công tử, mở cửa ra đi, Vương gia tới đón ngài, chờ khổ lắm rồi!"
"Vương gia oai hùng, dũng mãnh, làm gì cũng thuận, chúng ta ngàn phần đồng ý! Cô nương bên ngoài ai cũng đang ngó ngàng, nam nhân tốt thế này mà không lấy, còn đợi gì nữa, Đình công tử mau ra đi nào!"
"Vương gia thành ý đầy đủ, nghe nói trong nhà có nuôi cả đám cá bạc, chuột vàng, ngọc trai nhỏ đấy! Đặc biệt là ngọc trai nhỏ, tròn xoe, bóng loáng, đảm bảo vừa đẹp vừa đáng yêu!"
"Đêm động phòng hoa chúc, xuân tiêu một khắc ngàn vàng, Đình công tử đừng thẹn thùng, đừng để lỡ đêm đẹp ——"
Dân chúng cùng quân Trấn Bắc càng hô càng to, càng náo càng lớn, đến mức cả tòa nhà đều nghe thấy.
Cố Đình: ......
Cái gì mà ngọc trai nhỏ, cái cửa ải này khó qua quá đi! Khi đó tình hình khẩn cấp, cậu chỉ thuận miệng nói bừa, chẳng có câu nào thật, thế mà những người này lại không hiểu, cậu thật sự không hề đặc biệt thích ngọc trai nhỏ đâu!
Nhìn sang Diệp Bồng Trinh ——
Vẻ mặt cữu mẫu đầy yêu thương: "Yên tâm, không cần hắn chuẩn bị, cữu mẫu biết ngươi thích nhất là ngọc trai nhỏ. Ta đã chuẩn bị cho ngươi hết rồi, gắn vào giày cũng được, nghiền thành phấn đắp mặt cũng được, tối rảnh rỗi đem ra chơi cũng được!"
Cố Đình: ......
Tưởng chơi thì thôi, nhưng tại sao lại nói buổi tối muốn chơi, trò này thì chơi thế nào... Cữu mẫu ngươi mau im đi, sao lại nói ra mấy lời hồ đồ như sói hổ thế này!
Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm khóe môi nén không nổi ý cười, khụ khụ hai tiếng, hai tay chắp sau lưng bước vào trong. Quân Trấn Bắc tự động dạt sang, nhường cho hắn một con đường, hắn nghênh ngang đi thẳng vào trong viện.
Nhưng chỉ có thể đến được đây thôi.
Mạnh Trinh đi đầu, dẫn theo một đội gia đinh hộ viện, chặn ngay phía trước: "Trấn Bắc Vương dừng chân! Dù cho Vương gia có là phu tử dạy ta, cũng không thể dễ dàng cưới được Đình Đình của chúng ta!"
Hoắc Diễm: ...
Cái gì gọi là Đình Đình của các ngươi? Nói lại lần nữa xem!
Còn nữa, bổn vương đi đường này mà gọi là dễ dàng sao? Có cần ta kể lại cái mặt mày sa sầm của Đình Diệp khi chặn bổn vương mấy hôm trước không?
Thấy quân Trấn Bắc rục rịch, muốn tiến lên, Mạnh Trinh bỗng đưa tay che ngực, hét lớn: "Ai dám chạm vào ta thử xem! Ta sẽ hộc máu đó, thật sự đó!"
Mọi người: ...
Nhìn tiểu Vương gia này mặt đỏ ửng, tinh thần lanh lợi, cũng chẳng giống người yếu ớt, nhưng ai bảo cậu ta vốn thật sự có bệnh trong người, từng được đại phu chẩn rồi? Thế là chẳng ai dám động, tất cả đều ngây người đứng yên.
Hoắc Diễm nhướng mày: "Ngươi muốn thế nào?"
Mạnh Trinh lập tức đứng thẳng, búng tay: "Đơn giản, người đâu!"
Đổng Trọng Thành bước ra từ phía sau, bên cạnh là một hàng tiểu nha hoàn dung mạo thanh tú. Mỗi người đều ôm một chiếc hộp nhỏ, vừa vặn trong lòng bàn tay, xinh xắn tinh tế, không biết bên trong đựng gì.
Mạnh Trinh cười tủm tỉm, ánh mắt đầy tinh quái, hứng thú hẳn hoi như muốn xem trò vui: "Mọi người đều biết, sở trường lớn nhất của Đình Đình chúng ta là dược thiện, cũng nghiên cứu nhiều về dược lý. Mà Vương gia là người gối đầu cùng cậu ấy, chắc hẳn cũng hiểu biết đôi chút? Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ nhờ Đổng huynh chọn vài vị dược liệu, không ngoài lề, mời Vương gia thử nhận ra đi. Nhận được thì ta tự động nhường đường, muốn đi đâu thì đi. Nếu nhận không ra thì..."
Cậu ta không cần nói nốt, ai nấy cũng hiểu, nhận không ra thì đừng hòng dễ dàng vào cửa!
Đổng Trọng Thành mỉm cười chắp tay: "Vương gia, xin thất lễ."
Hoắc Diễm biết y. Khi Cố Đình mới đến thành Cửu Nguyên, từng giúp Đổng Trọng Thành thoát nạn, cầu hôn được cô nương Liễu gia, còn tiện tay lật đổ Vưu Đại Xuân. Nhưng tất cả những việc ấy, vốn là vì Trấn Bắc Vương hắn.
Cố Đình xưa nay không có tư tâm. Dù khi ấy còn xa lạ, cậu cũng tình nguyện giúp, không cần lý do, chỉ là muốn vậy. Một người tốt như thế, sao lại không khiến người khác thương xót?
Đổng Trọng Thành vốn chỉ ham kiếm tiền, nhưng ở Cửu Nguyên lâu năm, tính tình cũng thành như Liễu gia: chỉ cần thành gặp nạn, y đều sẽ giúp, như vụ dịch độc năm ngoái, hay bệnh tình mấy tháng trước của Hoắc Diễm, mọi loại dược liệu trong tay, quý hay thường, đều sẵn sàng đưa, không có thì tìm cho bằng được. Dù bình thường ai nấy bận bịu, ít khi gặp nhau, nhưng tình nghĩa chưa bao giờ phai.
Quân Trấn Bắc rất quen với vị thương nhân này, vừa thấy thì xôn xao: "Cái này không công bằng!"
"Đúng đó, Vương gia ngày thường dẫn binh đánh trận, sao biết được nhiều dược liệu thế? Nếu giỏi thì so võ đi!"
"Đúng, bỏ cái vụ văn vở vô dụng này đi! Vương gia của chúng ta phải cho các ngươi mở mắt, xem thế nào gọi là văn võ song toàn!"
"Đối thơ cũng được! Chúng ta còn có Ông Mẫn tướng quân!"
"Chơi trò cũng được, chúng ta có Hạ Tam Mộc tướng quân!"
"Chửi nhau... thôi, hôm nay ngày vui, không chửi. Vi Liệt tướng quân chắc bị đẩy xuống cuối, không tới lượt..."
Nói chung là, cái gì cũng có thể, bọn họ cái gì cũng chơi được, nhưng cái này thì... đáng sợ thật.
Thậm chí có người còn liếc Đổng Trọng Thành, nghĩ có phải y cố tình bày trò để gây khó dễ không.
Đổng Trọng Thành thu tay trong tay áo, cười mà không nói: "Vương gia, mời ——"
Nha hoàn thứ nhất bước ra, khom người hành lễ, mở hộp.
Hoắc Diễm liếc một cái, nhận ngay: "Mộc tê. Mùi thơm, có thể dùng nấu ăn, làm bánh, ủ rượu, Đình Đình thường dùng lắm."
Đổng Trọng Thành cười: "Vương gia quả nhiên học thức uyên bác, ta thẹn không bằng. Tiếp theo!"
Người thứ hai mở hộp.
Hoắc Diễm hơi suy nghĩ, rồi nói: "Trọng lâu. Giải độc, tiêu sưng, giảm đau, thường thấy trong đơn thuốc."
Đổng Trọng Thành vỗ tay: "Chuẩn! Tiếp theo!"
Người thứ ba mở hộp.
Hoắc Diễm nhìn một chút, rồi đáp: "Tuyết kiến. Hoạt huyết, tiêu ung."
Cứ thế từng hộp, hắn nhận ra ngay, không chậm chút nào, đáp án đều chính xác. Người xem từ bất ngờ lo lắng, chuyển sang hả hê khoe khoang.
"Thấy chưa, đây mới là Vương gia của chúng ta! Văn võ song toàn, cái gì cũng biết!"
"Ra cái chủ ý này để chặn người, mất mặt chưa!"
"Vương gia đừng để ý, cứ xông thẳng đi!"
Ở đằng xa, Mạnh Trinh bặm môi: "Nhất định là gian lận, sao có thể dễ dàng như thế! Không được không được!"
Hoắc Diễm xem thêm vài hộp nữa, giọng càng dịu, ánh mắt càng chan chứa ý cười: "Kinh mặc... Bạch đầu ông... Hán cung thu."
Đổng Trọng Thành không nói gì, nhưng Hoắc Diễm đã đoán ra. Tất cả những thứ này, đều là Cố Đình tự tay chọn.
Khi xưa lần đầu gặp gỡ, thiếu niên ngồi dưới gốc mộc tê, hoa chưa nở, chỉ có mùi lá thanh nhã phảng phất.
Ở Cửu Nguyên, hai người chưa biết tên họ, nhưng đã ăn ý hợp tác, cùng đi qua trọng lâu.
Lại có trận đại chiến giữa trời tuyết, chưa kịp hẹn ước, đã bị chia cắt giữa mênh mông trắng xóa, cùng nhau trông giữ.
Ở kinh thành, sóng triều dậy động, nhân tâm phức tạp, họ vẫn nắm tay bước qua, bất kể đao kiếm hay cảnh xuân yên bình.
Mộc tê, Trọng lâu, Tuyết kiến, Kinh mặc... từng vị từng vị, đều là bóng dáng quá khứ của họ.
Còn Bạch đầu ông, Hán cung thu...
Bé cưng à, em cũng muốn cùng ta đầu bạc răng long, muốn đi cùng ta đến tận chỗ cao nhất hái sao, ngồi đó ngắm nhìn vạn ngọn đèn chốn nhân gian, nhàn nhã thưởng thu?
Như hôm nay, tiết thu đẹp nhất mà ta từng thấy, khó quên, muốn giữ mãi.
Vậy thì... bổn vương đáp ứng em!
Em muốn gì, bổn vương hứa với em! Em đi đâu, bổn vương theo em!
Hoắc Diễm lại tiến bước, mắt càng kiên định, chân bước càng nhanh!
Nhưng vẫn không được, phía trước chặn đường chính là Mạnh Sách!
Hoắc Diễm nheo mắt: "Hửm?"
Mạnh Sách mặt không cảm xúc, còn xắn tay áo: "Tân lang tới rước dâu, nhà mẹ đẻ chặn cửa, chẳng phải bình thường sao?"
Nếu không phải ngày vui kiêng xui, Hoắc Diễm đã muốn châm chọc: Ngươi tính cái gì nhà mẹ đẻ? Có biết xấu hổ không?
Mạnh Sách nhìn đệ đệ bên xa đang siết nắm tay cổ vũ mình: "Em ấy phải, ta cũng phải."
Hoắc Diễm cũng nhìn thấy Mạnh Trinh, nhưng đứa nhỏ chẳng buồn để ý, còn làm mặt quỷ chọc tức.
Mạnh Sách nói: "Giờ lành chưa tới, gấp cũng vô ích. Không bằng đến đây hai hiệp —— xem chiêu!"
Chưa nói hết câu, hắn ta đã ra tay. Hoắc Diễm tự nhiên cũng giơ tay ngăn.
Hai người đánh nhau, chẳng ai chen vào, chỉ đứng ngoài xem. Dù hôm nay ngày vui, không thể dùng đao, nhưng hai người nắm tay không, lại đánh vô cùng đẹp mắt, từng chiêu sắc bén, nhưng không loạn một sợi tóc khiến người xem hoa cả mắt.
Đình Diệp đang ở trong viện, vừa nhìn đã biết trò múa tay, định bước ra can ngăn thì bị Diệp Bồng Trinh giữ lại.
"Chàng làm gì? Một trưởng bối mà chen vào chuyện tiểu bối à? Giờ đâu phải lúc chàng nên ra mặt!"
"Nhưng bọn họ đang đánh..." Giọng Đình Diệp hơi nghẹn, mang chút thương cảm.
Diệp Bồng Trinh bật cười, không nhịn được còn xoa đầu phu quân: "Đây là thành thân, không phải đánh thật, chỉ là náo nhiệt, lấy may thôi. Không có náo nhiệt mới là không bình thường đấy!"
Đình Diệp: ...
Ngẫm lại, hình như cũng đúng thật.
Diệp Bồng Trinh nói: "Đón dâu thì nhiều quy củ lắm, giờ lành chưa đến, tân nương không thể ra cửa, nhưng tân lang tổng quan thì không thể đi tới ngay, như vậy là quá không tôn trọng phu nhân. Hơn nữa trên đường nếu gặp tình huống bất ngờ thì sao? Chỉ cần lật xe một chút thôi, cũng sẽ làm chậm trễ, tất nhiên phải đến sớm hơn một chút. Nhưng đến sớm rồi, giờ lành chưa đến cũng không thể vào ngồi, vậy thì náo nhiệt thêm chút cũng tốt. Mấy cái này chàng không hiểu thì đừng hỏi, cứ giao cho ta là được, ừ?"
Đình Diệp lúc này mới yên lặng gật đầu, nắm tay nàng: "Ừ."
Hoắc Diễm hôm nay không có tâm trí đánh nhau, cũng biết Mạnh Sách khó đối phó thế nào, liếc qua một chỗ trống rồi ném ánh mắt sang bên cạnh.
Hạ Tam Mộc lanh lợi, lập tức hiểu ý đi chuẩn bị, chỉ một lát sau thì giả vờ la to: "Ơ? Tiểu Vương gia sao lại không thấy đâu? Đi đâu rồi? Người đông như vậy, lỡ bị chen lấn thì nguy!"
Mạnh Sách lập tức mất tập trung, quay đầu nhìn về phía Mạnh Trinh.
Tiếc là toàn đầu người, căn bản chẳng thấy đệ đệ đâu, bóng dáng cũng không thấy.
Trong lòng cuống lên, Mạnh Sách vội rút lui, chen khỏi đám đông tìm Mạnh Trinh.
Mạnh Trinh đang ngậm một miếng điểm tâm, lặng lẽ nhìn hắn ta: ......
Em chỉ ăn vụng một miếng điểm tâm, còn chưa kịp nuốt xuống mà ca ca đã bỏ đi? Nhận thua sao?
Mạnh Sách cũng bất đắc dĩ, ai ngờ em vào lúc này còn không quên ăn, vừa rồi còn háo hức hóng náo nhiệt lắm mà?
Mạnh Trinh vốn tính tình rộng rãi, thấy vậy thì thôi, bèn đưa khối điểm tâm trong tay đến miệng Mạnh Sách: "Ca ca nếm đi, ngon cực kỳ luôn đó!"
Mạnh Sách ăn từ tay đệ đệ, ánh mắt sâu xa không rời lấy nửa tấc: "Ừ, thật ngọt."
......
Hoắc Diễm tưởng rằng lần này rốt cuộc có thể đi vào, giờ lành chưa đến thì đã sao, hắn có thể chờ thêm, ngồi với Đình Đình bao lâu cũng được!
Nhưng Diệp Bồng Trinh sao chịu dễ dàng để hắn qua?
Vượt qua cửa ải trước, Trấn Bắc Vương cuối cùng cũng vào được nội viện, còn chưa kịp bước thêm thì một đám nữ quyến đã ùa ra.
Đi đầu là A Lụa cùng phu nhân của Đổng Trọng Thành – Liễu thị, phía sau là một đám cô nương, thiếu phụ của thành Cửu Nguyên, cộng thêm nha hoàn, thị nữ trong nhà, chen kín cả sân.
Tất cả những người này đều từng nhận ơn của Cố Đình, lại là người hoạt bát, được Diệp Bồng Trinh khéo léo xúi giục, gần như nói gì nghe nấy, không chút e ngại.
"Vương gia ——"
Một đám người vừa cười vừa tiến lên.
Trấn Bắc Vương chưa từng gặp cảnh tượng như vậy: "Các ngươi đừng lại gần, đều đừng lại gần!"
Đám nữ quyến chẳng hề sợ hãi, vẫn tiến lên ép Hoắc Diễm phải nhảy thẳng lên tường: "Ta nói là đừng lại gần!"
Đừng nói Hoắc Diễm, ngay cả đám quân Trấn Bắc cũng không dám xông vào, mỗi người ôm ngực run rẩy, còn phải lùi lại vài bước.
Các ngươi... không thể hại chúng ta vậy chứ! Chúng ta còn chưa ai thành thân đâu!
Đám nữ quyến nhìn nhau, che miệng cười khúc khích.
A Lụa cùng Liễu thị bước lên, thay mặt mọi người nói: "Vương gia đừng lo, chúng ta không dám thất lễ. Chỉ là có mấy vấn đề quan trọng liên quan đến cuộc sống sau này có yên ổn hay không, nhận ủy thác của nhà mẹ đẻ, phải hỏi qua Vương gia một chút."
Hoắc Diễm nghe thấy là chuyện liên quan đến cuộc sống sau này, tất nhiên phải nghiêm túc, gật đầu: "Xin mời hỏi."
Quân Trấn Bắc ở phía sau bức tường cũng giơ tay cổ vũ: "Trận thế lớn như vậy, chắc chắn vấn đề sẽ rất khó, nhưng Vương gia đừng sợ! Trước ngự tiền tấu đối cũng chưa từng sai lầm, lần này càng không thể chịu thua!"
"Đúng vậy! Hai chữ thôi —— cứ làm!"
"Vương gia, xông lên đi!"
Liễu thị mỉm cười, cất giọng hỏi: "Cuộc sống phu phu không giống chuyện khác, răng còn có lúc cắn vào lưỡi. Phu phu sống cùng nhau ngày ngày chắc chắn sẽ có mâu thuẫn nhỏ, thiếp thân muốn hỏi Vương gia, sau này gặp những chuyện như vậy, ai sẽ là người nhận sai trước?"
Hoắc Diễm: ......
Quân Trấn Bắc: ......
"Tính các ngươi cũng đủ tàn nhẫn đấy! Nhưng các ngươi đừng tưởng sai rồi, Vương gia của chúng ta chẳng lẽ không cần thể diện sao! Cho dù trong phòng thế nào đi chăng nữa, thì ở bên ngoài vẫn là đại ca, Vương gia của chúng ta chính là con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát, sao có thể làm trò như thế để bao nhiêu người cười chứ!
Kết quả là con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát – chính Trấn Bắc Vương lại đáp: "Bổn vương nhận sai."
Mọi người: ......
Cái gì cơ???
Liễu thị lại hỏi: "Vậy sau này trong nhà nghe ai?"
Con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát – Hoắc Diễm: "Nghe Đình Đình."
Liễu thị cười: "Tiền bạc ai quản?"
Con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát – Hoắc Diễm: "Đình Đình quản."
Đám binh lính: ......
Không ngờ ngài lại là loại Vương gia như thế này! Con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát đâu! Thì ra ngài là loại sợ vợ, rõ mười mươi luôn!
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì bên ngoài, mấy cô nương, thiếu phụ đang vây xem đã hét ầm lên ——
"A a a a a, đây đúng là một vị Vương gia tuyệt thế!"
"Trời ơi...... Ta cũng muốn gả cho một nam nhân như vậy!"
"Nghe ta này, nghe ta này, người đó phải là của ta...... A cha ơi, sao cha còn chưa tìm cho con một mối hôn nhân thế này!"
Đám binh lính nhìn nhau, bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng rồi, sợ vợ thì đã sao? Có vợ chẳng phải là chuyện tốt vô cùng sao? Thì ra Vương gia đang làm gương cho bọn họ, dạy bọn họ cách nào mới khiến vị hôn thê tương lai coi trọng!
Không hổ danh là con sói hung hãn nhất nơi thảo nguyên bát ngát, ngay cả lúc này vẫn không quên huynh dệ! Chúng ta thề sẽ đi theo ngài cả đời! Sống là người của Trấn Bắc Vương, chết cũng là ma của Trấn Bắc Vương!
Trong lòng dâng trào khí thế hào hùng, đám binh lính ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sĩ khí phấn chấn, biểu lộ dáng vẻ vĩnh viễn trung thành với Vương gia, đi theo tín niệm của Vương gia, dựa sát bên Vương gia ——
Thật không giấu diếm gì, quân Trấn Bắc chúng ta ai nấy đều là những con sói hung hãn nhất, ai cũng sợ vợ, truyền thống tốt đẹp này từ trên xuống dưới đều như nhau! Các vị đừng ngại ta nghèo hèn, đến đây xem ta đây này!
Ta sợ vợ, nhưng ta có mấy mẫu ruộng, cũng có chút tiền bạc, tất cả đều có thể cho ngươi, bản thân ta muốn đánh muốn mắng gì cũng chịu, quần áo cũng có thể giặt, thậm chí có thể quỳ, các ngươi mau mau gả cho ta một người đi!