Thời gian trôi đi, cuối cùng cũng gần đến lúc, giờ lành cũng sắp tới rồi.
Vì hai người thành thân đều là nam nhân, nên không có mấy chuyện thúc giục, thúc ép, thế mà cũng bày ra được đủ trò náo loạn, mọi người thật sự bội phục. Nhìn thấy Diệp Bồng Trinh từ trong phòng bước ra, Hoắc Diễm trong lòng biết là gần đến rồi, thở phào một hơi thật nhẹ.
Diệp Bồng Trinh nhìn hắn, trong mắt đầy hiền từ: "Được rồi, mọi người đừng náo loạn nữa, Vương gia đã tới cửa rước dâu, ta còn chưa làm khó gì, mà các ngươi lại còn cố tình chặn không cho người ta vào!"
Hoắc Diễm: ......
Quân Trấn Bắc: ......
Chẳng phải chính ngươi không cho bọn ta vào sao? Rõ ràng là ngươi cơ mà!
Diệp Bồng Trinh chẳng hề thấy áy náy, còn cười tủm tỉm nhìn Hoắc Diễm: "Giờ lành sắp tới rồi, mà không biết sao Đình Đình lại làm mất giày, tìm khắp nơi cũng không thấy. Không có giày thì ra cửa không được, đi đường cũng không xong, giờ làm sao đây?"
Hoắc Diễm: ......
Hắn biết ngay, sao có thể trót lọt được chứ!
Không có giày đúng không, để bổn vương tìm!
Hắn mũi chân khẽ điểm, dùng khinh công, thân hình như bóng quỷ lướt qua Diệp Bồng Trinh, bay thẳng đến phòng Cố Đình!
Cố Đình đang ngồi ở mép giường, hai người đối mặt, đều sững sờ.
Đều là nam nhân, hỉ phục giống nhau y hệt, chỉ khác chút chi tiết để phối hợp. Hai bên đều không dùng khăn che mặt, cũng không trang điểm cầu kỳ, nhưng người gặp việc vui tinh thần phấn chấn, ăn mặc gọn gàng, vốn đã đẹp thì lại càng rạng rỡ. Cố Đình vốn có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn, mịn màng, sáng rực như có ánh châu, lúc này mặc hồng y, búi tóc cài kim quan, đáy mắt ánh nước long lanh, sao có thể không làm người mê mẩn?
Cố Đình thì đã quen nhìn Hoắc Diễm trong dáng vẻ Trấn Bắc Vương: quân phục, thường phục, áo giáp, thậm chí cả áo vải thô, những trang phục đó đều tỏa ra khí khái nam nhi. Nhưng hồng y, đây là lần đầu tiên cậu thấy.
Trấn Bắc Vương vốn luôn mang sát khí, khiến người ta hay bỏ qua dung mạo, nhưng thật ra hắn vô cùng anh tuấn, mắt phượng dài hẹp, sống mũi thẳng như vẽ, khoác hồng y lại tăng thêm vài phần văn nhã, khí chất hoàn toàn khác biệt.
Hoắc Diễm đứng sững, rất lâu không thốt nên lời.
Ngược lại là Cố Đình lớn mật hơn: "Vương gia thật đẹp mắt."
Hoắc Diễm nghiến răng, vợ nhỏ này của hắn chắc không biết mình đẹp đến mức nào!
Hắn bế thẳng Cố Đình định đi ra ngoài.
Diệp Bồng Trinh đã đuổi vào: "Như vậy là không hợp lễ nghi, giày còn chưa mang, làm sao coi được?"
Theo sau nàng, cả đám người cũng ùa vào phòng.
Hoắc Diễm cau mày, tiện tay chộp lấy một tấm lụa đỏ, chụp lên đầu Cố Đình.
"Ơ?"
Cố Đình định gỡ xuống, hắn lại không cho, còn ấn chặt.
Tấm lụa đỏ này là Diệp Bồng Trinh chuẩn bị, đã giặt phơi nhiều lần, mỏng, nhẹ, trong suốt, phủ lên đầu chẳng che được tầm mắt. Cố Đình nhìn thấy rõ người khác, người khác cũng nhìn thấy cậu, chỉ là mờ mờ ảo ảo.
Mà đôi khi, mờ ảo mới càng đẹp.
Hoắc Diễm thấy ghen, bảo vật đẹp như thế này là của hắn, chỉ hắn mới được nhìn!
Dù sao có còn hơn không, hắn cứ che trước cho Cố Đình.
Giày thôi mà? Để bổn vương tìm!
Một ánh mắt ra lệnh, lập tức trong ngoài ai nấy đều hì hục tìm, rất nỗ lực, nhưng vẫn chẳng thấy đâu! Cái Nữ Thần Tài này đúng là biết giấu, cuối cùng nhét chỗ nào rồi!
Cuối cùng vẫn là Hoắc Diễm mắt tinh, ngẩng lên xà nhà, mới lấy được giày xuống.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đúng là Nữ Thần Tài biết chơi thật!
Diệp Bồng Trinh vỗ tay: "Vương gia anh minh, ta thua rồi."
Hoắc Diễm cạn lời, chẳng thấy chút nào là anh minh cả.
Hắn cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân Cố Đình, tự tay mang giày cho cậu.
Qua lớp tất, hắn không nhìn rõ hình dạng bàn chân, chỉ cảm nhận được hơi ấm, nhưng hắn biết rõ đôi chân này đẹp đến nhường nào, khiến hắn khát khao.
Nhẹ nhàng nâng gót giày, Hoắc Diễm không kìm được, đặt một nụ hôn lên mu bàn chân Cố Đình.
Dù cách giày, tất, nhưng ai nấy đều nhìn thấy nụ hôn ấy nóng rực.
"A a a a ——"
"Hôn rồi hôn rồi!"
"Giờ mà hôn thế này thì làm sao bây giờ!"
"Vương gia mau hôn môi đi, bọn ta không mệt đâu, xem tiếp được mà!"
Mọi người ồn ào, náo nhiệt không thôi.
Cố Đình khẽ đá tay Hoắc Diễm ra, mặt đỏ bừng.
"Giờ lành đến rồi —— tân nhân ra cửa ——"
Hoắc Diễm lập tức bế Cố Đình lên ——
Nhưng lại bị cản.
Trong phòng tất cả đều đứng im, kể cả binh lính.
Thậm chí có người nhỏ giọng nhắc: "Thái Vương phi nói đùa thì được, nhưng quy củ không thể phá......"
Hoắc Diễm vẫn luyến tiếc không buông, cuối cùng là Cố Đình nhẹ vỗ vỗ hắn, nhắc không thể.
Trấn Bắc Vương mặt lạnh, giao Cố Đình cho Đình Diệp.
Đình Diệp cõng Cố Đình ra ngoài.
Từ phòng đến cửa không xa, đi vài bước là thấy con ngựa với bộ lông xinh đẹp. Trên lưng nhẹ tênh, Đình Diệp bước đi mà còn lưu luyến, rất hiểu tâm tình một gia đình gả con.
"Sau này...... phải sống cho thật tốt, biết chưa? Nếu có ai dám bắt nạt ngươi, đừng sợ, có cữu cữu ở đây."
Đình Diệp vốn lăn lộn giang hồ, quen khéo ăn khéo nói, ngày thường chẳng ra dáng người nghiêm chỉnh. Nhưng lúc này, lại chỉ thốt được những lời mộc mạc.
Giọng Cố Đình nhẹ đi: "Ngài cũng phải...... sống thật tốt với cữu mẫu, sớm sinh cho ta vài đệ đệ và muội muội...... Nhà chúng ta sẽ càng đông vui."
Đình Diệp: "Ừ."
Hắn ta cẩn thận đặt Cố Đình lên ngựa, nhạc hỉ vang lên, át hết mọi lời nói, cuối cùng chỉ còn lại một ánh mắt – ánh mắt vừa lo lắng vừa chúc phúc.
Dù thế nào đi nữa, từ nay về sau đều là ngày lành.
Hoắc Diễm lần này chờ không nổi nữa, ra đến cửa thì nghĩ: đây là người của bổn vương, ngựa gì cũng không cần, có bổn vương ở đây là đủ!
Hắn trực tiếp ôm lấy Cố Đình đặt lên ngựa của mình, một đường lao đi như bay ——
Cảnh tượng ấy không chỉ khiến binh lính ngạc nhiên, mà bá tánh nhìn thấy cũng ồn ào hò reo.
"Ha ha ha, Vương gia sốt ruột rồi, ngài ấy nóng lòng thật kìa!"
"Cứ như nhìn thấy ta năm đó đi cưới vợ vậy! Quả nhiên nam nhân đều giống nhau!"
"Các ngươi chỉ nhìn thấy Vương gia thôi sao, không thấy Đình công tử à! Đình công tử vừa tiên khí vừa mỹ mạo, đến lượt ta ta cũng sốt ruột!"
"Ngươi nhỏ giọng chút, cẩn thận bị quân Trấn Bắc nghe được thì bị kéo vào hẻm tối đánh một trận đấy!"
Trước cửa, Đình Diệp cùng Diệp Bồng Trinh nhìn theo đoàn rước dâu náo nhiệt dần đi xa, rất lâu vẫn chưa rời mắt.
Diệp Bồng Trinh đá nhẹ một cái: "Khóc cái gì chứ, nam nhân phải có tiền đồ!"
Đình Diệp quay lại, bàn tay to nâng lấy mặt nàng: "Nàng chẳng phải cũng cùng ta... đưa tiễn người đi sao."
Chỉ là mắt hắn ta có chút đỏ, còn Diệp Bồng Trinh thì nước mắt từng giọt lớn rơi xuống.
"Người một nhà thì mãi là người một nhà, dù có ở đâu đi nữa, huyết mạch vẫn chẳng thể cắt đứt..." Diệp Bồng Trinh nắm tay, hơi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp tràn đầy bóng dáng hắn ta: "Đình Đình đã tìm được hạnh phúc, ta... cũng thật lòng vui mừng."
Ánh mắt Đình Diệp khẽ rung động: "Ừ."
Mười dặm đường rước dâu, náo nhiệt không dứt, người đông như nước, ai cũng hứng khởi.
Trấn Bắc Vương cùng tân Vương phi mặc hỉ phục giống nhau, ngồi trên con ngựa to khoác bộ lông sáng bừng. Hoắc Diễm trong hồng y oai phong, hiên ngang hùng dũng; thân hình Cố Đình không tráng kiện bằng, ngồi trong ngực hắn thì lại vừa vặn. Cùng một kiểu hỉ phục, mặc trên Vương gia là uy vũ tự tin, mặc trên Cố Đình lại là tuấn tú xuất trần, như ngọc như trúc, thần tiên hạ phàm, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta xao động!
Đặc biệt là tấm lụa đỏ che mặt kia... đúng là chủ ý tuyệt diệu! Vừa như khăn voan lại vừa không phải, mỏng nhẹ phiêu dật, tung bay trong gió cực kỳ mỹ lệ, vừa khéo khiến gương mặt người bên dưới càng thêm tiên khí, càng đẹp đến khó tin.
"A a a ta chịu không nổi nữa! Đình công tử nhìn ta kìa!"
"Vương gia nhìn bên này, tiểu nữ xin hành lễ!"
"Ta không giống các ngươi đâu, xin hỏi hai vị tân nhân, tấm lụa này mua ở đâu vậy? Tháng sau ta thành thân, thích lắm, xin chỉ giúp ——"
Lụa đỏ dài, bay phấp phới, bao nhiêu người muốn nhân cơ hội chạm thử, cuối cùng vẫn bị Trấn Bắc Vương nắm gọn trong tay.
Đây là của bổn vương, tất cả đều là của bổn vương!
Trở lại Vương phủ, mọi việc đã chuẩn bị sẵn. Thái Vương phi ăn mặc long trọng trong bộ triều phục Vương phi, trang sức đầy đủ, còn nhờ Quế ma ma trang điểm nhẹ, dung nhan trẻ trung hơn hẳn, ung dung quý phái.
Hoắc Nguyệt ôm bình ngọc đứng bên cạnh, đôi mắt sáng ngời vừa hồi hộp vừa tò mò, siết chặt khăn, ngóng ra cửa.
Hoắc Giới hiếm khi ngoan ngoãn, chẳng hề bướng bỉnh, đứng yên một bên, dáng vẻ như tiểu đại nhân, hết ngó ra ngoài rồi lại quay vào, sốt ruột đến phát bực, lẩm bẩm: chẳng phải bảo là tới rồi sao, sao mãi chưa vào, chờ đến chết người ta mất!
"Đến rồi —— nhanh lên, giờ lành vừa tới, chuẩn bị sẵn sàng!"
Cố Đình theo Hoắc Diễm bước vào, hai người tay bị buộc cùng một dải lụa đỏ, đi thẳng vào chính sảnh.
Cậu không hề khẩn trương, cũng chẳng có chút e thẹn như tân nương mới cưới, bởi nơi này tất cả cậu đều quen thuộc, cậu không chỉ là thành thân, mà còn là trở về nhà.
Cậu nhìn vào mắt Hoắc Diễm, ánh mắt kia cậu hiểu rõ, bởi vì... hai người đều giống nhau.
"Nhất bái thiên địa ——"
Tân nhân quỳ lạy, trời đất chứng giám, dù sông cạn đá mòn, lòng ta vẫn thuộc về ngươi.
"Nhị bái cao đường ——"
Những lỗi lầm, thiếu sót của ngươi, quãng đời còn lại ta sẽ bù đắp.
"Phu thê giao bái ——"
Lấy lời thề này làm chứng, từ nay về sau, dẫu hoàng tuyền hay kiếp sau, vĩnh viễn không phụ nhau!
Nhạc hỉ rộn ràng, náo nhiệt vô cùng, nhưng hai người chỉ nghe thấy nhịp tim của nhau, mạnh mẽ, nồng nhiệt.
Cố Đình siết chặt dải lụa đỏ, lòng bàn tay rịn mồ hôi, hướng Hoắc Diễm mỉm cười.
Ngài muốn nói gì, ta đều hiểu; ta muốn nói gì, ngài cũng biết. Vương gia, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.
"Đưa vào động phòng ——"
Hoắc Diễm ôm chặt Cố Đình, dắt cậu về hướng tân phòng. Một cơn gió nghịch bất chợt thổi, hất tung tấm lụa đỏ trên đầu Cố Đình.
"Ôi trời —— trách gì Vương gia giữ chặt không cho ai nhìn, Vương phi quả thật đẹp quá mức!"
"Trời ơi, cùng một tấm lụa mà khác hẳn hai bộ dáng!"
"Gương mặt này của Vương phi... thật sự là người có thể có sao!"
Người buột miệng câu cuối cùng lập tức bị đè xuống đánh cho một trận: nói khen cũng phải biết khen cho ngọt ngào chứ!
Vào phòng, Cố Đình cùng Hoắc Diễm ngồi cạnh giường, lòng bàn tay hơi ngứa, cậu lén gãi nhẹ, như một bí mật nhỏ chỉ hai người hiểu.
Hỉ nương cầm kéo vàng, cắt một lọn tóc của mỗi người, buộc vào nhau, đặt vào túi gấm: "Bạch đầu giai lão, sắt cầm hảo hợp."
*Bạch đầu giai lão, sắt cầm hảo hợp: Chung sống hòa hợp hạnh phúc bên nhau đến khi đầu bạc, quan hệ chồng chồng hoà hợp.
Rồi lấy rượu rót đầy, mời họ uống chén giao bôi: "Phu phu một thể, trời định thành đôi."
Cuối cùng bưng bánh hỉ, mời họ động đũa: "Duyên định ba đời, ân ái lâu dài."
Hai tân nhân ngoan ngoãn làm theo, kết tóc, uống rượu, ăn bánh, hoàn thành nghi thức cuối cùng.
Đáng lẽ giờ phải có nhà trai nháo động phòng, nhưng Hoắc gia đơn giản, không có thúc bá cô thím, đệ đệ muội muội còn nhỏ, chưa ai thành thân. Đám binh lính dưới kia vừa náo loạn đủ rồi, giờ lại nhìn ánh mắt uy h**p của Vương gia, ai còn dám bước vào?
Căn phòng rất nhanh đã trở nên yên tĩnh.
"Ngài ——"
Cố Đình còn chưa kịp nói hết câu, đã bị hôn lên.
Hoắc Diễm hôn cực kỳ cuồng nhiệt, giải tỏa áp lực sau bao ngày, thân mật hoàn toàn thuận theo con tim, không còn bất kỳ rào cản nào. Trong lòng như có ngọn lửa cháy rực, ánh mắt như sói.
"Em là của ta."
Cuối cùng cũng có được.
Cố Đình thở gấp khẽ khàng: "Ừm..."
Mỹ nhân ngay trước mắt, Hoắc Diễm thật sự cảm thấy không đủ, cực kỳ không đủ, rất muốn ngay bây giờ đem người ra mà làm của riêng. Nhưng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn còn quá sớm, cuối cùng chỉ có thể tự ép mình kìm lại, tự khuyên bản thân không cần nóng vội, thời gian vẫn còn nhiều.
Cố Đình đẩy hắn: "Đi ra ngoài kính rượu chứ?"
Ai thành thân cũng đều như vậy, Vương gia cũng không thể ngoại lệ.
Hoắc Diễm hơi nghiêng đầu, đưa tay ra: "Cùng nhau?"
Cố Đình chớp mắt, rồi mỉm cười nắm lấy: "Được thôi. Chỉ là tửu lượng em không tốt, ngài phải giúp em."
Hoắc Diễm bỗng nhiên hạ thấp người, như một con sói lớn lười nhác ôm lấy cậu, đầu tựa vào vai: "Ta khi nào không giúp em?"
Cố Đình cười: "Được, đi nào."
Hoắc Diễm: "Không, em dựa vào ta một chút, ta mới đi nổi."
Còn bày trò chơi xấu.
Cố Đình nghiêng đầu lại gần, in một nụ hôn lên môi: "Giờ đi nổi chưa, phu quân?"
Một câu "phu quân" thổi vào tai, mang theo hơi thở độc hữu của người trong lòng, khiến bụng Hoắc Diễm căng chặt, hắn hung hăng cắn lên vai Cố Đình: "Còn trêu ta nữa, ta thật không đi nổi mất."
...
"Oa oa —— Vương gia tới rồi! Rót cho ngài ấy! Rót cho ngài ấy!"
"Cơ hội hiếm có một đời, hôm nay làm gì cũng không bị phạt, tận dụng đi các huynh đệ, mau, mang rượu tới!"
"Đừng chỉ dùng bầu rượu, phải mang cả vò! Mau mau mau!"
Mọi người hưng phấn không thôi, cho đến khi —— nhìn thấy tân Vương phi.
Trường hợp này thoáng chốc yên tĩnh, rồi bùng nổ hơn nữa: "Vương phi cũng ra rồi, chúng ta có thể chứ?"
"Tất nhiên là được rồi! Lên nào huynh đệ!"
Không khí náo nhiệt đến cực điểm. Bản thân Hoắc Diễm cũng chẳng hề để tâm, nâng chén rượu, gương mặt tràn ngập niềm vui: "Bổn vương có được ngày hôm nay, đều nhờ nội tử nâng đỡ. Giờ là đại hỉ, đa tạ chư vị tới chứng kiến, cuộc đời này không phụ, chỉ nguyện tháng ngày dài lâu!"
Cố Đình cũng nâng chén, mỉm cười: "Được gả vào Vương phủ, cũng là vinh hạnh của ta. Nhưng ta không giống Vương gia, ngoài việc làm bạn đến hết đời, ta càng mong quân Trấn Bắc mở rộng hoành đồ, bảo vệ dân ta, đất ta. Kẻ nào dám xâm phạm, nhất định phải trả giá đắt. Chúng ta —— tương lai còn dài!"
"Tương lai còn dài!"
"Tương lai còn dài!"
"Tương lai còn dài!"
Tiếng hô vang dội, khơi dậy trong lòng binh sĩ khát vọng và tham vọng lớn lao hơn. Triều đình nay đã mất lòng dân, nếu có thể tiến thêm một bước, vì sao không đi tới? Bách tính Cửu Nguyên là người, bách tính nơi khác cũng là người!
Không khí sục sôi, khiến ngay cả người đứng xem cũng khó hiểu: ban đầu còn định chuốc rượu Vương gia, vì sao đột nhiên lại biến thành cùng nhau khích lệ, cùng nhau chạm cốc?
Người sáng suốt liếc mắt nhìn về phía Cố Đình thì hiểu ngay, vị Vương phi này, quả thật biết nói!
Dù vậy, tân nhân là Hoắc Diễm và Cố Đình vẫn phải uống rượu, chỉ khác là không bị chuốc ép. Nói chung, yến tiệc cực kỳ náo nhiệt.
Đổng Trọng Thành uống nhiều, ban đầu còn vỗ bàn khoác lác ầm ĩ, thấy phu nhân phái người đến lườm, lập tức ngoan ngoãn: "Hôm nay... không...quỳ ván giặt, hôm nay là... tình huống đặc biệt!"
Mạnh Trinh uống hai chén đã lảo đảo: "Ca ca đừng lo, em cũng chẳng nhìn rõ ca nữa rồi!"
Mạnh Sách bất đắc dĩ, đoạt lấy chén rượu trong tay cậu ta, đặt xuống bàn, vòng tay ôm về phòng.
"Không cần —— em còn chưa nháo động phòng đâu!"
Em như thế này, còn nháo động cái gì phòng nữa!
"Ngoan, tỉnh rượu rồi hãy nháo."
"A, được thôi."
Thái Vương phi uống hai ly, gương mặt hơi ửng hồng, vịn tay Quế ma ma rời đi: "Nguyệt nhi còn bận gì không? Giới nhi đâu, phải trông chừng nó, người còn quá nhỏ, không được uống rượu, đừng có ồn ào lung tung."
Trong góc tối trên tường, Diệp Bồng Trinh khẽ huých cánh tay Đình Diệp: "Yên tâm chưa?"
Đình Diệp gật đầu: "Ừ."
"Vậy đi thôi, chàng ôm ta, giống như lúc mới đến vậy!"
Trong tân phòng, đèn hoa đỏ rực, đôi tân nhân ngồi đối diện nhau.
Hoắc Diễm ghé sát mặt Cố Đình: "Em uống nhiều rồi?"
Đôi mắt Cố Đình sáng long lanh: "Cũng tạm, chỉ hơi choáng thôi."
"Bé sâu rượu."
Hoắc Diễm định lấy khăn lau mặt cho cậu, Cố Đình lại bất ngờ ôm chặt lấy eo hắn, không buông: "Không đi..."
Hoắc Diễm hít một hơi lạnh: "Em biết —— làm vậy sẽ có hậu quả gì không?"
Sẽ bị ăn sạch.
Cố Đình dụi vào hắn: "Em nguyện ý mà."
Hoắc Diễm đã hiểu, bảo bối này hơi say rồi.
Cố Đình chỉ men say dâng lên, hơi choáng, gan cũng lớn hơn, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, biết rõ mình đang làm gì, còn ôm Hoắc Diễm hôn một cái: "Từ nay chúng ta chính là người một nhà, Vương gia không cần sợ, được không?"
Hoắc Diễm đỡ eo cậu, giữ cậu khỏi ngả nghiêng: "Sợ? Ta mà sợ?"
"Ngài sợ chứ." Cố Đình nhìn thẳng vào mắt hắn, vô cùng nghiêm túc.
"Bảy năm trước ở cốc Liệt Viêm, ngài sợ. Thái Vương phi sinh bệnh, ngài sợ. Em rõ ràng sẽ không rời đi, ngài cũng biết, nhưng ngài vẫn sợ, sợ mọi người lại lâm bệnh... Em không biết võ công, không thể cùng ngài ra trận giết địch, nhưng từ nay nơi này là nhà của ngài, cũng là nhà của em. Ngài cứ yên tâm mà đi bất cứ nơi nào, làm bất cứ việc gì. Ngài ở phía trước chém giết, em ở phía sau giữ nhà. Em sẽ không rời đi, cũng đảm bảo sẽ không ai bị thương, sẽ không còn chuyện như bảy năm trước làm ngài đau lòng nữa. Ngài... không cần sợ nữa, được không?"
"Mọi chuyện, mọi người, em đều sẽ cùng ngài bảo vệ!"
"Bảo bối..."
Giọng Hoắc Diễm trầm thấp khàn khàn, cuối cùng chẳng nói thêm được lời nào, như một con thú dữ mất lí trí, xé toạc quần áo của Cố Đình, nóng nảy chiếm lấy cậu.
Cảm ơn em đã hiểu ta.
Cảm ơn em đã nguyện ý ở bên ta.
Cảm ơn em... đã thích ta.
Trước kia ta chỉ biết đời này toàn khổ cực, việc gì cũng phải cắn răng gánh một mình. Mà nay, ta mới hiểu thế nào gọi là viên mãn.