Bầu trời đêm tĩnh lặng, sao trời lấp lánh, gió thổi lùa vào mặt, hơi lạnh, nhưng hoàn toàn không giống cái rét thấu xương giữa mùa đông, lại mang theo chút hương quế trong đêm, ngào ngạt mà lâu tan.
Đây chính là sự dịu dàng riêng của Cửu Nguyên.
Mùa này ở thành Cửu Nguyên, như cơ thể nam nhân bằng thép nhưng lại biết dịu tình, thu lại hết góc cạnh sắc nhọn, dang bàn tay rộng lớn, hiền hậu, mang đến cho người ta sự an bình và dễ chịu.
Vi Liệt ném kẻ bị đánh nửa sống nửa chết cho lính canh, lau sạch máu trên tay áo, tiện tay xách một vò rượu ngồi lên nóc nhà, uống một hơi lớn, cả người tràn ngập sảng khoái!
Đây là đợt thứ chín.
Ngày Trấn Bắc Vương thành hôn, cả thành Cửu Nguyên đổ ra đường, bá tánh náo nhiệt, trước cửa Vương phủ lễ vật chất thành núi, đến mức quản sự không kịp đọc tên người tặng, phải vội vàng chuyển hết vào kho. Có nhiều của quý thậm chí không rõ ai đưa tới, người mang đến đặt xong thì đi ngay, chỉ nói chúc mừng đại hỉ, ngoài ra không để lại lời gì. Người ta giấu công, giấu danh, thậm chí không muốn Vương phủ mang ơn, chỉ đơn giản muốn gửi chút chúc mừng và lời phúc lành.
Niềm vui và lời chúc phúc là thật, nhưng trong bóng tối vẫn tiềm ẩn nguy cơ cũng là thật. Không tránh được có kẻ bụng dạ không trong sạch, muốn thừa cơ mưu việc.
Trấn Bắc Vương nhiều năm chinh chiến biên cương, trị quân bằng kỷ luật sắt, bất kể đối với kẻ thù hay thuộc hạ, thế nên kết oán không ít, kẻ muốn hắn chết chẳng hề ít. Ngày thường ám sát rình rập, nay lại là lúc càng dễ xảy ra. Nghĩ cũng biết, Vương gia cưới vợ, tất nhiên vui mừng, tất nhiên bận rộn, nhiều việc không kịp để mắt tới. Nếu đúng lúc này có thể hạ một đòn chí mạng — cảm giác đó sao mà sảng khoái?
Nhưng quân Trấn Bắc thay ca gác nghiêm ngặt, tuyệt đối không để kẻ xấu toan tính thành công! Bề ngoài thì náo nhiệt vui mừng, nhưng ngầm phòng thủ tuyệt không sơ hở. Bản thân Hoắc Diễm bận rộn, nên tứ đại thân tín thay nhau giữ trấn, điều binh khiển tướng, không để lộ sơ hở khiến kẻ địch nghi ngờ.
Bốn người Vi Liệt, Phàn Đại Xuyên, Hạ Tam Mộc, Ông Mẫn đã bàn trước, thay phiên mà xuất hiện. Ai nhìn vào cũng chỉ thấy họ tham dự náo nhiệt, trò chuyện ồn ào như thường, không ai biết khi thì vừa mới chạy về, khi thì sắp lặng lẽ đi.
Trời không phụ lòng người, cuối cùng ngày đó cũng trôi qua thuận lợi.
Vi Liệt uống một ngụm rượu đậm, chép miệng, trong lòng thầm khen Vương gia của mình thật giỏi: đánh trận thì ai cũng sợ, dọa người đến mức tè ra quần, trị người cũng lợi hại. Ngày hôm nay náo nhiệt, từ mật thám Bắc Địch, kẻ thù riêng, đối thủ bên ngoài, thậm chí người trong hoàng cung kinh thành... chẳng thiếu ai.
Nếu không phải vì thân phận và uy danh, thì bọn thuộc hạ như bọn hắn ta cũng không biết được Vương gia được nhiều người kính yêu đến thế, âm thầm tặng lễ không đề tên nhiều không kể xiết. Nhưng cũng không ngờ có lắm kẻ hận hắn như vậy, muốn lấy mạng hắn không ngừng.
Ai... Số mệnh anh hùng vốn như thế.
Nhưng cũng quá k*ch th*ch!
Mắt Vi Liệt sáng rực, bận rộn cả ngày cũng không thấy mệt, trái lại còn hào hứng, cứ như chưa chơi đủ.
"Xong rồi?" Một bóng người nhảy lên mái nhà, là Hạ Tam Mộc.
"Xong rồi." Vi Liệt gác tay sau gáy, nằm dài ngán ngẩm: "Đợt cuối cùng, đám kia không biết tự lượng sức, bị ta đánh cho một trận, bộ dáng đáng thương kia, chậc chậc——"
Hạ Tam Mộc tiện tay ném qua một cái gói nhỏ.
Vi Liệt vô cảm nhìn gói giấy dầu rơi ngay ngực mình, lười chẳng buồn động: "Cái gì thế?"
"Đậu phộng." Hạ Tam Mộc lấy ra vò rượu lắc lắc: "Không phải muốn uống rượu sao?"
Vi Liệt lập tức bật dậy, còn tự đập đầu mình một cái: "Đúng rồi! Hôm nay là ngày đại hỉ của Vương gia, trong bếp chắc chắn có thừa đồ ăn, sao ta lại quên mất chứ!"
Hạ Tam Mộc khinh thường liếc hắn ta một cái: "Cái đầu chó của ngươi thì nhớ được cái gì? Khao thưởng công thần, ta đều mang đến cho ngươi đây."
Lúc này Vi Liệt mới phát hiện ngoài gói giấy dầu còn có cả thịt bò kho, đầu heo nấu chậm!
"Huynh đệ hiểu ta quá!"
Thế là hai người bắt đầu vừa uống rượu vừa ăn thịt, dưới bầu trời sao và gió đêm, lại có một hương vị khác.
Còn chuyện này có cần nói cho Vương gia biết không... Lo vặt vãnh, không đáng, Vương gia đang bận động phòng, ngày mai hãy nói, có bọn họ canh giữ ở đây thì chẳng lọt ra sự cố nào.
......
Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, mí mắt Cố Đình khẽ run, còn chưa tỉnh hẳn đã bị thân thể đau nhức đánh thức. Cả người như bị xe ngựa cán qua nhiều lần, eo đau, chân mỏi, cử động một chút cũng khó khăn.
Hoắc Diễm đã tỉnh, mắt còn chưa mở, môi đã ghé lại.
Cố Đình theo bản năng hứng lấy nụ hôn, sau đó mới nhận ra không ổn, cắn hắn một cái.
Hoắc Diễm mở mắt: "Ngày đầu thành hôn mà em đã đối xử với phu quân như vậy, hửm?"
Rõ ràng là lời trách, nhưng giọng điệu và ánh mắt lại mang vẻ tủi thân, còn xen cả chút ghen hờn.
Cố Đình bị nhìn mà chột dạ, hít một hơi, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng mắng: "Cầm thú."
Hoắc Diễm cười như không cười: "Bổn vương có thể coi đó là lời khen không?"
Cố Đình ngạc nhiên đến không thể tin nổi, đường đường một Vương gia, ngài có biết xấu hổ hay không!
Hoắc Diễm ghé sát hơn, giọng khàn khàn: "Đêm qua Vương phi hình như rất hưởng thụ, cứ quấn lấy muốn tiếp..."
Cố Đình: ......
Không hiểu sao tên cẩu nam nhân này lại có thể dùng đủ trò như vậy! Thân thể thì làm người mê loạn, miệng thì dỗ ngon dỗ ngọt, tay cũng biết chiều chuộng, khiến cậu lúc mơ màng chẳng thể khống chế, đều bị hắn dắt mũi!
Hai tai đỏ bừng, nhưng tân Vương phi cũng không cam lòng cúi đầu chịu thua, đưa tay chống vào ngực Trấn Bắc Vương, đuôi mắt hơi cong: "Thế nào, Vương gia không muốn hầu hạ em sao?"
Hoắc Diễm tim khẽ rung, nắm lấy tay kia hôn một cái: "Vương gia... đã gấp không chờ nổi."
Cố Đình cảm giác nguy hiểm, định rút tay về ——
Đương nhiên là rút không được.
Mắt Hoắc Diễm tối lại, giọng đầy lửa: "Vương phi đáng thương của ta, để tiểu nhân hầu hạ em thêm lần nữa có được không?"
Cố Đình bị hắn trêu đến khó chịu, cơn giận bốc lên, thật sự không thể!
Tay đẩy không được, cậu lập tức tung chân, đá cho Trấn Bắc Vương lăn xuống giường: "Trời đã sáng rồi! Đường đường là Trấn Bắc Vương, sớm không chịu dậy, võ không chịu luyện, lại còn muốn ngủ nướng, ngài coi được sao! Ngày sau làm sao phục được lòng người! Đừng nói quân Trấn Bắc, đến lính canh biên giới cũng coi thường ngài, ngài không thấy thẹn với họ sao!"
Hoắc Diễm: ......
"Vương phi thật hung dữ."
Cố Đình trừng mắt.
Hoắc Diễm lập tức sửa miệng: "Là vinh hạnh của bổn vương."
Ôm người hôn mấy cái thật mạnh, Hoắc Diễm không chần chừ, đi tìm quần áo, tự tay hầu hạ bảo bối của mình mặc vào.
Đùa giỡn là đùa giỡn, hắn vẫn biết chừng mực. Đêm qua không dừng lại, làm cũng hơi tàn nhẫn, không thể tiếp tục bắt nạt người được, phải để cho bảo bối nhỏ nghỉ ngơi... buổi tối mới có thể tiếp tục.
"Muốn ăn gì?" Hoắc Diễm giúp Cố Đình xỏ giày: "Ta gọi bọn họ bưng bữa sáng lên."
Cố Đình phát hiện sau khi được hắn chăm chút như vậy thì cũng đỡ khó chịu, nhưng cơ thể vẫn ê ẩm, giống như... tối qua khi cậu ngủ say, Hoắc Diễm đã thoa thuốc cho cậu?
Nhìn ngón tay Hoắc Diễm, Cố Đình thấy thẹn, vội dịch chân ra: "Để em tự làm."
Hoắc Diễm không để tâm, còn nhéo tay cậu: "Ăn gì? Hửm?"
Cố Đình nói: "Hôm qua ăn mặn uống rượu nhiều, giờ miệng nhạt nhẽo, không có vị, chi bằng ăn cháo trắng đi."
Hoắc Diễm gật đầu: "Vậy thêm cho em một quả trứng vịt muối."
Ngày thường trong Vương phủ ăn uống cũng không quá cầu kỳ, giống như nhà thường dân, nhưng chính cái đơn giản mới thấy được ấm áp. Ví dụ như trứng vịt muối, chỉ cần có, Hoắc Diễm đều nhường lòng đỏ cho Cố Đình, chưa lần nào khác đi.
Trong lòng Cố Đình thấy ấm áp, nhưng ngoài miệng lại trêu: "Đường đường là Vương phủ, mà cho em ăn trứng vịt muối?"
"Kia... hay để Đình Đình ăn thứ khác?" Ánh mắt Hoắc Diễm ám muội: "Ví dụ như thứ còn ngon hơn trứng —— thịt?"
Cố Đình lập tức hiểu ra, tên chó Vương gia này lại nói mấy câu tục tĩu!
Trứng với thịt gì chứ, biến hết đi!
"Vẫn là trứng vịt muối đi!"
Cậu giả vờ như không hiểu, bình tĩnh đứng dậy.
Hoắc Diễm nhìn eo cậu mềm mại uyển chuyển, lại nhớ tới chuyện gì đó, bật cười.
Ăn sáng xong, theo quy củ phải đến chính sảnh thỉnh an Thái Vương phi. Hai người nhanh chóng thay quần áo rồi ra khỏi tiểu viện.
Ngày thứ hai sau tân hôn, không cần mặc hỉ phục, nhưng vẫn mặc y phục có chút sắc đỏ để giữ không khí vui mừng. Kiểu dáng hai người giống nhau, nền xanh đen, viền thêu chỉ vàng, điểm thêm tơ đỏ. Cùng một bộ quần áo, mặc trên hai người lại hiện ra khí chất hoàn toàn khác. Trấn Bắc Vương oai hùng ngang tàng, bước đi như chiếm cả núi sông; còn tân Vương phi thì thanh nhã như trăng, thông tuệ linh hoạt. Hai người song song bước đi, chỉ nắm tay nhau, không cần thêm hành động thân mật nào mà khí chất đã hòa làm một, không xen lẫn được vật gì khác.
Quả thực là ân ái sâu nặng, đôi lứa trời sinh, vô cùng xứng đôi.
"Tân nhân đến thỉnh an lão tổ tông ——"
Trong chính sảnh, Thái Vương phi nhìn hai người cười rạng rỡ: "Không tồi, bộ y phục này thật đẹp!"
Theo tập tục, ngày đầu sau thành thân phải kính trà nhận thân. Nếu là tân nương nhà khác, mới về, chắc chắn sẽ lo lắng, bất an. Nhưng Cố Đình thì không, cậu vốn quen thuộc khắp trong ngoài Vương phủ, ngay cả nha hoàn thay ca cũng biết mặt nên đâu có căng thẳng gì.
Khi dâng trà, cậu còn có tâm tư kiểm tra xem ly nóng lạnh vừa đủ chưa, rồi mới bưng lên: "Tổ mẫu, mời uống trà ——"
"Được, được, được......" Thái Vương phi kích động, nhận trà uống ngay một ngụm rồi bảo Quế ma ma mang lễ vật cùng bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho tôn tức: "Ngoan lắm, từ nay đây là nhà con, con làm chủ, muốn làm gì thì làm, muốn mua gì thì mua. Nếu Diễm nhi dám nói khác đi, con cứ tới tìm tổ mẫu, ta sẽ thay con đánh nó!"
*tôn tức: con dâu
Vừa nói "đánh", Cố Đình đã nhớ lại chuyện gia pháp lần trước.
Khóe mắt Hoắc Diễm giật giật, bất đắc dĩ đưa trà: "Tổ mẫu, uống trà ——"
Thái Vương phi nhận trà, uống một ngụm rồi lại bảo Quế ma ma đưa cho hắn một cái tráp. Nhưng không giống Cố Đình, không nói lời âu yếm gì, chỉ dặn: "Về sau đã có gia thất, phải chăm sóc tốt người bên gối, biết chưa?"
Hoắc Diễm: ......
Tổ mẫu, người nhìn con một chút đi! Con mới là cháu ruột của người mà!
Tiếp theo là phần nhận thân.
Cố Đình chắp tay với Hoắc Nguyệt: "Muội muội."
Hoắc Nguyệt hành lễ đoan trang: "Tẩu tử."
Cố Đình với cách gọi này còn chưa quen, vành tai đỏ ửng, dừng một lúc mới lấy ra quà gặp mặt, là một bộ trang sức không quá quý hiếm nhưng rất tinh xảo, thủ công khéo léo, đúng gu tiểu cô nương. Hoắc Nguyệt thích mê, ngượng ngùng cảm tạ.
Hoắc Giới lập tức chạy lại: "Ta đâu, ta đâu? Tẩu tử cũng phải có quà cho ta chứ!"
Cố Đình xoa cái đầu tròn của đệ đệ, đưa cho nhóc một cây cung sừng trâu cùng một chiếc nhẫn ngọc thủ công: "Đệ sinh ra đã có sức mạnh hơn người, thích tập bắn tên, sau này muốn trở thành thần xạ thủ, chí khí rất tốt. Nhưng ngón tay cũng phải giữ gìn, biết chưa?"
"Oa ——"
Hoắc Giới nhìn cây cung đẹp đến mức mắt sáng rỡ, còn hét muốn thử ngay: "Ta phải kéo thử ngay bây giờ!"
Cố Đình ngại ngùng nhìn Thái Vương phi, bị Hoắc Giới kéo đi, Hoắc Diễm tự nhiên cũng theo sau.
Quế ma ma dâng trà cho Thái Vương phi: "Bây giờ ngài yên tâm rồi chứ?"
Thái Vương phi cười tươi: "Nhà thuận thì mọi việc đều hưng. Nhà ta người ít, không có nhiều quy củ, chỉ cần mọi người sống vui vẻ là được. Ta bây giờ chỉ chờ hưởng phúc thôi."
Sân bắn, trước bia.
Cung mới còn hơi cứng, không dễ kéo, nhưng Hoắc Giới đã tập hai năm nên cũng quen tay. Chỉ là tâm tình kích động, động tác hơi sai, Hoắc Diễm đi qua chỉ dẫn: "Lưng quan trọng, phải dùng sức cánh tay, ít dùng lực cổ tay ——"
Đang chỉ dạy, hắn thấy cây cung sừng trâu đẹp, bỗng muốn làm mẫu một lần.
Hoắc Giới có chút không cam tâm, cung mới của mình mà lần đầu tiên kéo lại không phải mình... nhưng mà đối phương là huynh trưởng, thôi thì nhường.
Nhưng không ngờ huynh trưởng làm mẫu một lần không đủ, còn làm mẫu lần hai, lần ba, tỏ ra vô cùng thích thú, không buông tay.
Hoắc Giới lập tức cảnh giác, mắt rưng rưng nhìn huynh trưởng: Huynh có định cướp cung của ta không? Cả tẩu tử đã bị đoạt rồi, giờ đến cây cung này cũng không để lại cho ta sao? Ta còn là đệ đệ của huynh không vậy!
Nhưng giận thì giận, nhóc cũng không dám nói, bởi vì huynh trưởng ra tay huấn luyện thì cực kỳ nghiêm khắc.
Mọi người thấy cảnh này đều đồng loạt nhìn Hoắc Giới bằng ánh mắt thương hại.
Thảm, thật sự thảm, quá thảm.
Cuối cùng vẫn là Cố Đình không nhịn nổi, đưa tay lấy cung trả lại cho Hoắc Giới.
"Cảm ơn tẩu tử!"
Hoắc Giới như được sống lại, lập tức ôm cung mới như bảo bối mà chạy đi, phòng cháy phòng trộm phòng cả huynh trưởng, tuyệt đối không dám đoạt từ tay Trấn Bắc Vương!
Hoắc Diễm vẻ mặt bình tĩnh, như thể ta cái gì cũng chưa hề nhận ra, mặc cho đệ đệ oán trách hay mọi người nhìn với ánh mắt thương hại, hắn thậm chí còn thản nhiên khích lệ: "Cảm giác cũng không tệ."
Cố Đình liếc hắn bằng khóe mắt, hừ, ngài lại cứ giả vờ đi.
Bàn tay to của Hoắc Diễm đặt lên eo Cố Đình: "Đồ tốt đều cho người khác, chẳng lẽ không để lại chút gì cho nam nhân của mình sao, hửm?"
Mặt Cố Đình không cảm xúc né ra: "Vương gia, cung tên ở kho trong phủ chất đống còn bỏ xuống không hết."
Hoắc Giới là đúng lúc cần, tuổi này chính là lúc tập luyện, có một cây cung hợp tay, ngài muốn làm náo nhiệt cái gì?
Hoắc Diễm dứt khoát cúi đầu, mềm nhũn dựa vào vai Cố Đình: "Thê tử chẳng chút nào thương ta."
Cố Đình: !!!
Ngài đang làm gì thế! Nói chuyện cũng nhìn tình huống đi chứ!
Một bên cậu đẩy đầu Hoắc Diễm ra, một bên nhìn quanh —— thôi xong, bây giờ có che cũng vô ích, ai ở đây cũng luyện võ, tai mắt đều tinh, sớm nghe thấy rõ ràng rồi!
Còn cười trộm nữa! Đừng tưởng bịt miệng là ta không thấy được nhé!
Hoắc Diễm thấy Cố Đình không thoải mái, ánh mắt sắc bén đảo một vòng, mọi người lập tức lắc đầu, giả bộ bận rộn rồi tan như ong vỡ tổ, để lại hiện trường trống không.
Cố Đình: ......
Trốn đi rồi thì ta cũng đâu bớt mất mặt!
"Ngài có thể đừng trẻ con như vậy không?"
"Nhưng ta muốn cho bọn họ biết." Hoắc Diễm nắm tay Cố Đình, cúi đầu hôn một cái: "Ta muốn cho tất cả đều biết, Đình Đình tốt thế này, là của ta, chỉ ta thôi. Bọn họ nhìn một cái cũng phải được ta cho phép."
Cố Đình: ......
Ở đằng xa, Mạnh Trinh ngồi vắt vẻo trên lan can, chân đung đưa: "Thành thân thật tốt."
Ánh mắt Mạnh Sách hơi tối lại: "Em cũng...... muốn?"
"Tất nhiên là muốn rồi, tiếc là chẳng ai chịu thành thân với em."
"Vậy sao......"
Ngày thứ ba, lễ lại mặt, Cố Đình cùng Hoắc Diễm vẫn là về tiểu viện mà Diệp Bồng Trinh mua.
Do thân phận đặc biệt, sợ gây thêm phiền phức, chuyện Đình Diệp là cữu cữu của Cố Đình không được công khai. Nhân dịp hỉ sự, Cố gia coi như dính ít ánh sáng, rất nhiều đồ lễ cũng chu toàn, ngay cả Đình Diệp cũng được treo danh họ hàng xa của Cố gia.
Phải nói Cố gia nuôi Cố Đình, tính ra thì lúc bị bắt nạt còn nhiều hơn, thật có lỗi với dưỡng mẫu Vương thị, giờ đây tính ra trong trong ngoài ngoài chẳng rõ, cứ tạm coi như dùng danh nghĩa Cố gia, Diệp Bồng Trinh cũng chẳng để tâm, thái độ rõ ràng: chỉ cần ngoan ngoãn, đừng làm loạn, ta có thể rộng lượng, cho Cố Khánh Xương đoàn tụ cùng các ngươi, nếu dám nảy sinh tâm tư lệch lạc, hừ, cả nhà đi gặp Diêm Vương cho ta!
Không có người ngoài, bữa tiệc hôm nay ăn uống rất vui vẻ. Thấy hai người ân ái, cả Đình Diệp lẫn Diệp Bồng Trinh đều hài lòng, vì cuộc sống phu phu tốt mới là điều quan trọng. Nhưng trớ trêu thay, lúc Cố Đình đưa tay lấy đồ, cổ áo hơi xệ xuống, lộ ra dấu vết mờ ám trên cổ, bị Đình Diệp bắt gặp.
Thứ này, nam nhân đều hiểu.
Vết in rõ thế kia, có thể tưởng tượng người ta đã dùng sức thế nào! Đã thấy được ở chỗ hở, chỗ không thấy thì chẳng phải càng nhiều sao?
Cháu ngoại mà mình khổ sở tìm lại, muốn đặt vào lòng bàn tay mà cưng chiều, kết quả lại bị tên nam nhân đầu heo kia dày vò đến thế...... Nghĩ mà tức chết!
Đình Diệp bỗng ngứa tay, muốn cùng Hoắc Diễm luận võ một phen.
Vừa rồi động tác của Cố Đình, Hoắc Diễm cũng thấy được. Nhìn vẻ mặt Đình Diệp —— biết mình đuối lý, hắn gãi mũi, không từ chối, đi theo Đình Diệp ra ngoài.
Trong sân chẳng mấy chốc vang tiếng giao đấu.
Cố Đình: ......
Các ngươi như vậy, chẳng phải càng khiến ta xấu hổ sao!
Diệp Bồng Trinh múc canh cho cậu: "Đình nhi, đừng để ý bọn họ, nam nhân ấy mà, tính khí đều như thế, tới đây, kể cữu mẫu nghe, hai ngày nay sống có tốt không, Vương gia có thương ngươi không?"
Cố Đình vỗ trán: ......
Sao ngay cả cữu mẫu cũng hỏi cái này!
"Ta là cữu mẫu, đâu phải người ngoài, mắc gì phải thẹn thùng." Diệp Bồng Trinh cười tủm tỉm, hạ giọng đầy thần bí: "Ta cho ngươi mấy hạt ngọc trai nhỏ...... dùng chưa?"
Cố Đình: !!
Cữu mẫu đừng nói bậy nữa! Ngươi nghĩ ám chỉ mập mờ như thế ta sẽ không hiểu chắc? Dùng ngọc trai nhỏ, dùng kiểu gì, ngươi dám nói to lên không!