Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 143

 
Khe núi đang diễn ra chiến sự.

Khác với đồng bằng rộng lớn, khe núi vốn không lớn, cũng chẳng thoáng đãng, tầm nhìn bị hạn chế, khả năng trúng tên càng cao. Nhiều lần, Giang Mộ Vân không nhìn thấy bóng dáng của Cố Đình, mỗi khi nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, tim gã ta lại vô thức đập nhanh, muốn quay đầu xác nhận Cố Đình có an toàn hay không.

Cảm giác này quá dày vò, Giang Mộ Vân cũng không rõ tại sao, chỉ biết bản năng không muốn Cố Đình bị thương, cất giọng gọi lớn: "Nơi này nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, ngươi thông minh thì mau rời đi!"

Cố Đình mặc giáp mềm bảo vệ, bên cạnh ngoài Ngô Phong còn có mấy ám vệ quân Trấn Bắc, nên không liều lĩnh xông lên. Trong lòng cậu không chút hoảng loạn, chỉ cười lạnh: "Giang đại nhân, sao ngươi không đi? Ở đây thoải mái quá chăng, hay sống đủ rồi, chờ địch đến giết ngươi?"

Giang Mộ Vân nghẹn lời, không thốt nổi câu nào.

Cố Đình lạnh giọng: "Đây là đất Đại Hạ ta. Địch nhân đã dám tới tìm chết, thì phải biết khó giữ được mạng. Ta dựa vào đâu mà phải đi?"

Trấn Bắc Vương phi quá tự tin, khí thế kiêu ngạo. Người sau lưng Giang Mộ Vân chịu không nổi, lập tức giương cung bắn thẳng về phía Cố Đình!

Cố Đình không hề nao núng. Vốn dĩ cậu chưa từng trông chờ gì vào Giang Mộ Vân, nên cũng chẳng thất vọng. Mũi tên mang sát khí kia, chẳng phải chuyện đã lường trước? Cậu lập tức xoay người lùi lại, Ngô Phong cùng đám ám vệ nhanh chóng tiến lên, giương cung bắn trả, dựng khiên che chắn. Đây vốn không phải tình huống hiếm gặp.

Trong vòng bảo hộ nghiêm ngặt, Trấn Bắc Vương phi đương nhiên bình yên. Trái lại, tim Giang Mộ Vân khựng lại một nhịp, chỉ đến khi thấy mũi tên bị đánh bật, không làm Cố Đình bị thương, gã ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chỉ chốc lát sau, thấy kẻ phía sau lại giương cung, gã ta lập tức vươn tay chặn lại, nắm chặt cổ áo đối phương, tức giận quát: "Ta đã nói, không được động đến đệ ấy!"

Người kia mặc áo quần giống thân binh, mũi cao mắt sâu, dáng người cường tráng. Từ xa nhìn không rõ, nhưng khi lại gần lập tức nhận ra khí chất hoàn toàn khác hẳn, rõ ràng là địch nhân!

Gã không hề sợ hãi lực đạo của Giang Mộ Vân, bị nắm cổ áo vẫn đứng vững, giọng nhạt: "Xin lỗi, lỡ tay."

Nói là nhận lỗi, nhưng sắc mặt, giọng điệu lại chẳng giống chút nào!

Giang Mộ Vân càng giận: "Ngươi cố ý!"

Người kia vẫn thản nhiên, ánh mắt chẳng đổi: "Nếu đại nhân nghĩ vậy, ta cũng đành chịu."

"Ngươi ——"

"Đại nhân không buông tay, địch sắp tới rồi."

Mật thám Bắc Địch đâu có hối lỗi. Tay gã linh hoạt, rõ ràng là cố tình!

Lần này vượt đường xa hiểm trở, bọn họ vốn chẳng định sống sót trở về. Nghĩ rằng thời điểm này không ai nhận ra, có thể chiếm thế thượng phong, đánh cho đối phương tơi tả. Nhưng không ngờ Trấn Bắc Vương phi lại ở ngay đây, tình thế bất ngờ xoay chuyển.

Hai tộc vốn thù sâu, Trấn Bắc Vương phi tuyệt đối không tha cho bọn họ. Giao chiến càng lúc càng điên cuồng, càng khốc liệt, trong tình thế ấy, không liều mạng thì còn gì! Chỉ cần giết được Trấn Bắc Vương phi, sĩ khí bên này lập tức bùng lên!

Tên mật thám Bắc Địch hất Giang Mộ Vân sang một bên, lại giương cung ——

Mũi tên xé gió bay thẳng. Đúng lúc ấy, Cố Đình vừa xoay đầu nhìn về phía Diệp Bồng Trinh, không kịp chú ý, ám vệ cũng chưa phản ứng kịp, tính mạng cậu thật sự gặp nguy!

Trong lòng Giang Mộ Vân hoảng loạn, không hiểu sao bỗng bật dậy, dùng thân mình chắn mũi tên ấy. Vai trái bị xuyên thủng, máu đỏ thẫm áo, tuy chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau đớn dữ dội, vô cùng chân thực.

Khoảng cách giữa hai bên khá xa, tiếng đao kiếm lại át hết, nên Cố Đình không hề biết chuyện bên này, cũng chẳng ngoái lại nhìn một cái. Đương nhiên, cậu vốn cực kỳ tin vào lực lượng hộ vệ bên cạnh, chắc chắn sẽ không sai sót.

Cậu không hề có chút phản ứng nào, không cảm ơn, cũng chẳng phẫn nộ hay xúc động. Giang Mộ Vân cũng không mong đợi gì. Chỉ cần thấy cậu an toàn, lòng gã ta lập tức thả lỏng, sau đó... rơi vào trầm tư.

Gã ta chợt nhận ra, mình lại sẵn sàng vì Cố Đình mà bị thương, thậm chí không tiếc mạng sống. Rõ ràng là một chuyện bi ai, vậy mà trong lòng gã ta lại thấy chẳng tệ, còn dâng lên cảm giác lạ lùng — vừa chua vừa đắng, lại vừa ngọt vừa cay, tất cả hòa trộn thành một sự tồn tại chân thật.

Thấy mật thám Bắc Địch chưa chịu từ bỏ, Giang Mộ Vân rút mũi tên trên vai, hung hăng đâm về phía gáy gã: "Ta nói rồi, không được động đến đệ ấy!"

Giang Mộ Vân vốn không biết võ, lại đang bị thương, sức lực hữu hạn, dù nhắm vào chỗ hiểm cũng chỉ làm rách da đối phương. Tên mật thám giữ chặt tay gã ta: "Đại nhân có biết mình đang nói gì không?"

Giang Mộ Vân nheo mắt: "Nếu ngươi dám động vào nữa, toàn bộ kế hoạch hợp tác trước đây đều hủy bỏ!"

Đối phương hừ lạnh: "Ta đã xâm nhập được rồi, ngươi nghĩ lời hứa của ngươi còn tác dụng sao?"

Giang Mộ Vân đáp: "Ngươi sợ là không rõ quan hệ giữa ta và hoàng thượng..."

Mật thám Bắc Địch nhếch môi: "Hoàng thượng? Ý ngươi là cái kẻ yếu ớt trong cung kia, cái gì cũng không dám làm? Gã có xứng làm hoàng đế không... Tin rằng trong lòng đại nhân rõ ràng."

Gã hất Giang Mộ Vân ra, giương cung bắn tiếp.

Giang Mộ Vân không kịp cản, chỉ có thể hét lên nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Thực ra, Cố Đình chưa từng buông lơi cảnh giác, vốn không cần Giang Mộ Vân cứu hay nhắc nhở, cậu tự có thể phòng bị. Nhưng nhờ tiếng động ấy, Cố Đình cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ đứng sau lưng Giang Mộ Vân ——

Mày rậm mắt sâu, vóc dáng cường tráng, rõ ràng khác hẳn đám binh lính!

Cơn giận bùng lên, cậu trừng mắt nhìn Giang Mộ Vân: "Ngươi dám câu kết ngoại tộc!"

Giang Mộ Vân khựng lại, rồi bỗng cười: "Ngoại tộc hay không, chẳng phải cũng là người? Lòng người đổi thay, tình cảm phai nhạt, trên đời chỉ có lợi ích là không đổi. Ta có thể lợi dụng bọn họ, thì cũng có thể đối phó bọn họ."

Cố Đình biết lời này không sai. Giang Mộ Vân miệng lưỡi sắc bén, tâm cơ thâm sâu, bày mưu lập kế thì chắc chắn thành công. Nhưng đó chỉ giới hạn trong âm mưu tính toán. Khi đã đối mặt với máu lửa chiến trường, thì mọi lý lẽ đều vô nghĩa.

Đao kiếm giáp mặt, chỉ có kẻ mạnh mới thắng. Ngươi mạnh, thế cục nghiêng về ngươi. Ngươi yếu, xin lỗi — chỉ có con đường chết.

"Người khéo bơi sẽ chết chìm, kẻ ham rượu sẽ say, chơi với lửa tất sẽ tự thiêu —— nghĩ rằng Giang đại nhân lúc này hẳn đã hiểu rõ."

"Cũng may, vẫn chưa muộn."

Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình, gương mặt đối phương vẫn như trước kia, sáng sủa, thanh khiết, giống như mặt hồ mùa hè, gợn sóng nhẹ nhàng. Đó chính là điều khiến gã ta thích ngay từ đầu, cũng là chấp niệm cuối cùng, chỉ là trên đường đi đã lạc mất quá lâu, đến mức ngay cả bản tâm của chính mình cũng quên mất.

Gã ta dường như đã khiến Cố Đình thất vọng, trước đây là thế, giờ đối mặt với mật thám Bắc Địch lại càng như thế.

Gã ta phất tay ra hiệu, tâm phúc bắn tên, một mũi tên lập tức lấy mạng mật thám Bắc Địch kia, xác nặng nề ngã xuống ngay sau lưng.

Giang Mộ Vân bước lên một bước, ánh mắt mang theo sự si mê đến chính gã ta cũng không biết: "Nếu ta bảo vệ ngươi chu toàn, nếu từ nay về sau ta đều nghe lời ngươi, vì ngươi mà thay đổi, thì ngươi... ngươi có thể hay không, nhìn ta thêm một lần, có thể hay không suy nghĩ lại về ta?"

Cố Đình suýt nữa bật cười: "Ngươi thay đổi, thì còn là ngươi sao?"

Giang Mộ Vân cúi đầu suy nghĩ rồi nói: "Đúng vậy. Nhưng ta muốn thay đổi, bởi vì ngươi xứng đáng."

Cố Đình nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng, ngươi thay đổi thì người khác nhất định phải chấp nhận? Ngươi không muốn, thì người khác phải ngoan ngoãn tự mình rời đi sao? Ngươi là ai, trung tâm thiên hạ sao?"

Giang Mộ Vân nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Ta cùng Bắc Địch có giao dịch, cũng có cách khống chế bọn họ. Ngươi thử nghĩ mà xem, nếu đồng ý với ta, Đại Hạ sẽ bớt đi bao nhiêu thương vong, bớt bao nhiêu phiền phức."

Tựa hồ rất lâu, nhưng cũng như chỉ trong khoảnh khắc, giọng Cố Đình vang lên: "Ta sẽ không cùng cầm thú giao dịch."

Đồng tử Giang Mộ Vân chợt co lại: "Đáng tiếc thật, ta đã biết, bảy năm trước, không nên để Hoắc Diễm tồn tại."

Ba chữ "bảy năm trước" quá nhạy cảm, Cố Đình lập tức bắt được, khó mà không nghĩ đến. Đôi mắt dần nheo lại: "Trận chiến cốc Liệt Viêm bảy năm trước, cũng có bàn tay ngươi!"

Giang Mộ Vân chắp tay sau lưng, mỉm cười: "Kiến Bình đế muốn nhiều thứ, lại không chịu trả giá, ta đành giúp lão nghĩ cách lâu dài... Có vết nhơ, đức không xứng vị, ngai vàng sớm muộn cũng rơi vào tay người khác. Ta ra tay từ đầu thì lại càng dễ dàng. Trước kia ta định đem món quà này tặng cho Tống Thời Thu, nhưng giờ ta phát hiện mình sai rồi, ta muốn tặng nó cho ngươi. Đình đệ, ngươi có nguyện cùng ta nắm tay, chung quản giang sơn?"

Cố Đình ghê tởm đến mức muốn nôn, Giang Mộ Vân làm sao có thể mở miệng nói ra những lời này, làm sao dám chắc có thể làm những việc như thế!

Giang Mộ Vân lại tiến lên, tùy tay tung ra một nắm bột. Thứ bột ấy nhẹ như khói sương, dù ở khoảng cách xa, theo gió cũng lập tức ùa đến trước mặt Cố Đình.

"Hãy ngủ một giấc đi, tỉnh lại rồi, tất cả sẽ không còn như cũ."

Gió rít bên tai, cành cây va vào nhau, tiếng đao kiếm loảng xoảng, hiểm nguy ập đến không kịp đề phòng. Dù có phản ứng, cũng chưa chắc kịp ngăn cản.

"Đình Đình, cẩn thận!"

"Vương phi, chú ý!"

Ai nấy đều lo lắng, bản thân Cố Đình cũng không ngờ Giang Mộ Vân lại có chiêu này. Thứ bột kia là mê dược... hay là kịch độc?

Ngay lúc ấy, bỗng có một túi nước bay tới, rơi xuống ngay trên đỉnh đầu Cố Đình, cách không đến một thước. Cùng lúc, một loại ám khí như bạo vũ lê hoa châm đập trúng túi nước, lập tức khiến túi nát tươm như cái sàng, nước bên trong phun ra, biến thành từng làn sương mỏng, bao lấy thuốc bột trong gió, khiến nó ẩm ướt, hóa thành bùn rồi rơi xuống đất.

*Bạo vũ lê hoa châm được mệnh danh là ám khí chi vương. Đó là chiếc hộp bạc có đặt cơ quan phóng ám khí. Hộp dài bảy tấc, dày ba tấc, cách chế tạo cực kỳ tinh vi. Trong hộp đựng châm, bên ngoài hộp có ba hàng lỗ nhỏ, vừa đủ châm chui lọt. Mỗi hàng có chín lỗ. Châm tựa như kim thêu, bắt quá đuôi châm to hơn một chút nhưng lạ làm sao châm rất nhẹ, đặt vào lòng bàn tay đưa trước gió, châm có thể bị gió cuốn như cuốn bông. Tuy nhiên khi được phóng ra lại nhanh và mạnh đến nỗi có thể ghim sâu vào lòng đá cứng. Vì vậy mũi châm không bao giờ tẩm độc, một khi nó chớp lên là không ai có thể tránh khỏi.

Cố Đình không hít phải chút bột nào, thậm chí không dính một giọt nước. Vị trí túi nước bay tới quá chuẩn xác, nếu không phải cao thủ tuyệt đỉnh thì tuyệt đối không thể làm được!

Mặt đất rung chuyển, như có thiên quân vạn mã kéo đến. Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn, quân Trấn Bắc tinh thần hăng hái, dẫn đầu là một thân hình uy vũ, anh tuấn phi phàm – chính là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm!

Ánh mắt Hoắc Diễm như chim ưng, trong lòng vô cùng khó chịu. Dám nhân lúc bổn vương không có ở đây mà đào góc tường của bổn vương, coi bổn vương chết rồi sao!

Hắn giương cung, một mũi tên chuẩn xác bắn trúng đầu gối Giang Mộ Vân, khiến gã ta không thể đứng thẳng, ngã quỵ trước mặt Cố Đình.

Giang Mộ Vân cùng Bắc Địch có hợp tác, tất nhiên phía sau vẫn còn mật thám Bắc Địch. Vừa rồi một tên đã chết, tên khác lập tức có ý đồ. Hoắc Diễm đã đến, chúng biết chỉ cần có cơ hội thì không ai không muốn giết hắn. Nhưng Hoắc Diễm ở xa, tên bắn lén không tới, chi bằng... trước tiên giết Trấn Bắc Vương phi! Hoắc Diễm cưng chiều Cố Đình đến thế, gã không tin nếu Cố Đình gặp chuyện, Hoắc Diễm vẫn bình tĩnh. Chỉ cần hắn rối loạn, đó chính là cơ hội của địch!

Thế là gã giương cung, mũi tên thẳng hướng Cố Đình.

Sắc mặt Giang Mộ Vân biến hẳn: "Cẩn thận!"

Giang Mộ Vân định lấy thân mình chắn tên cho Cố Đình, nhưng không ngờ Hoắc Diễm lập tức ném trường mâu, nhấc cả người gã ta hất sang một bên. Đến khi tên b*n r*, ngón tay Hoắc Diễm nhanh như chớp, bắn liên tục ba mũi.

Một mũi chặn mũi tên bắn về phía Cố Đình, một mũi bắn chết kẻ bắn cung, mũi cuối cùng xuyên thẳng tim đồng bọn!

"Muốn vì Đình Đình mà chết, ngươi tưởng bổn vương cho phép sao!"

Gần như trong chớp mắt, Hoắc Diễm đã đến bên cạnh, vững vàng ôm lấy Cố Đình.

Cổ họng Giang Mộ Vân nghẹn lại, chẳng thể nói lời nào. Thì ra điều khổ sở nhất không phải là thích một người mà người đó không hay biết, mà là ngay cả tư cách hy sinh vì người ấy gã ta cũng không có.

Hoắc Diễm cười lạnh: "Người muốn chết vì em ấy nhiều vô kể, ngươi là cái thá gì!"

Trấn Bắc Vương xuất hiện đầy uy phong, căn bản không buồn dành thêm tâm trí cho Giang Mộ Vân, vì gã ta không xứng.

Hắn siết lấy eo Cố Đình, cúi đầu đặt một nụ hôn nóng bỏng, cuồng dã, chất chứa d*c v*ng vô tận.

Cố Đình còn chưa kịp phản ứng.

Hoắc Diễm hôn sâu, hít lấy hơi thở của cậu: "Lần này, bổn vương sẽ không dừng lại."

Tai Cố Đình đỏ bừng, nhớ lại lần đầu tiên ở Cửu Nguyên thành: "Thật ra... ngài chưa từng dừng lại."

Có ngài trong đời, thật tốt.
 

Bình Luận (0)
Comment