Hoắc Diễm xuất hiện đúng là liều thuốc trợ tim, quân Trấn Bắc không chỉ sĩ khí dâng cao mà còn thi nhau tố cáo!
"Vương gia Vương gia, chính tên này bắt nạt Vương phi!"
"Họ Giang vừa rồi còn nói muốn Vương phi đi cùng gã ta!"
"Hắn tâm địa bất chính, theo ta thì nên móc mắt hắn, phế giọng hắn đi!"
"Gã ta còn cấu kết với người Bắc Địch, Vương phi vừa mới hỏi ra, bảy năm trước trận chiến ở cốc Liệt Viêm, gã ta cũng nhúng tay vào!"
"Người như vậy không đáng được tồn tại!"
Hoắc Diễm thông minh cỡ nào, rất nhanh từ những lời tố cáo lộn xộn này cũng nắm bắt được chân tướng. Quả thật Giang Mộ Vân không đáng tồn tại, nhưng cũng không thể để gã ta chết ngay lúc này, có những chuyện chết rồi thì hết bằng chứng, giữ gã ta sống còn hữu dụng hơn.
Hắn phất tay ra hiệu đưa Giang Mộ Vân xuống, rồi nhìn về phía trước: "Bắc Địch phá hủy gia viên ta, sỉ nhục tộc nhân ta, bách tính Đại Hạ ta không phải hạng hèn nhát. Liệt tổ liệt tông ở trên, bọn chúng dám đến, chúng ta sẽ khiến chúng có đến mà không có về! Các huynh đệ nghe lệnh, dựng sát trận, khởi tứ phương, theo bổn vương xông lên!"
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Hoắc Diễm nhẹ nhàng đặt Cố Đình lên một cành cây to, không cho phép cậu nhúc nhích nữa, rồi xoay người xông lên phía trước, trận đại chiến chính thức mở màn!
Trận chiến này, vẫn là máu chảy thành sông, xương trắng chất đống, nhưng không phải bi tráng thương đau mà là tràn đầy khí thế vui mừng, uy vũ vô tận! Dưới sự dẫn dắt của Hoắc Diễm, quân Trấn Bắc nói cho cả thiên hạ biết: dám xâm lấn, kết cục chính là như thế này!
Cố Đình ngồi trên nhánh cây, cành lá rậm rạp che chắn, đây là nơi an toàn nhất. Cậu không xuống được, người khác cũng không quản tới, nhưng cậu lại có chút sốt ruột. Bởi ngoài binh lính, còn có một người không biết võ công —— Diệp Bồng Trinh. Đao kiếm vô tình, nếu nàng bị thương thì biết làm sao?
May mà lo lắng này chẳng duy trì lâu, xa xa có người lao tới như ánh sáng, thân hình như báo, né qua tất cả đao quang kiếm ảnh, thẳng tới bên cạnh Diệp Bồng Trinh, kịp thời che chở nàng.
Là Đình Diệp!
Cữu cữu cũng đến, Cố Đình yên tâm hơn nhiều, thậm chí không thèm để ý hai người kia thân mật, mà đưa mắt về phía Hoắc Diễm.
Nhìn bóng dáng kia, cậu rất muốn hỏi một câu: Sao ngài lại tới? Không phải nói còn chưa xuất phát sao, cho dù đã đi, giờ này cũng mới đang trên đường, sao lại đến nhanh như vậy?
Môi vẫn còn nóng, dường như vẫn giữ hơi ấm của người ấy. Cậu theo bản năng đưa tay chạm vào, rồi chợt nhận ra, đáp án thật ra cậu đã biết.
Là bởi vì cậu.
Bởi vì cậu ở đây, cho dù mưa gió hiểm nguy thế nào, Hoắc Diễm cũng phải trở về.
Vương gia chẳng những chiếm hữu cực mạnh, ghen cũng dữ dội, ngay cả Giang Mộ Vân muốn chắn tên thay hắn cũng không cho, biểu cảm kia giống như đang nói —— cần ngươi chắc? Chỉ có bổn vương, mới xứng vì Đình Đình mà chết!
Tầm mắt bỗng nhòe đi, Cố Đình khẽ lau mắt, nhìn về phía Hoắc Diễm, khóe môi không kìm được cong lên ý cười. Cậu muốn nói với Hoắc Diễm: Em cũng vậy.
Em nguyện ở cạnh ngài, vĩnh viễn không rời, tất cả ước nguyện của ngài, em đều muốn thực hiện.
Kỳ thực, chuyến trở về này của Hoắc Diễm cũng chẳng dễ dàng. Quân Bạch Địch binh lực chẳng ra gì nhưng chủ tướng lại rất giảo hoạt, nhiều năm không hành động, nay vất vả kéo quân tới, chẳng làm được gì đã rút về, vô cùng không cam lòng, mãi lảng vảng không chịu đi, dòm ngó lâu dài.
Biên cảnh hai bên đều là nơi hiểm yếu, tiến lên khó, lùi lại lo địch tập kích, Hoắc Diễm không thể rút ngay. Chờ đợi cũng vô ích, Bắc Địch sao có thể không mưu đồ? Song tuyến tác chiến hao tâm tốn sức, hắn dứt khoát bày kế, đào hai hố lớn, thiết lập thế trận hiểm, trực tiếp g**t ch*t vị tướng địch, tạo ra uy h**p đủ mạnh rồi mới rút lui thuận lợi.
Thực ra, hắn đã sớm theo dõi biến động Bắc Địch, nhận được tin mật nên đi cũng không gióng trống khua chiêng, ngược lại che giấu tung tích, âm thầm vòng đường khác, chẳng ai biết hắn đã trở về.
Đương nhiên, người ngoài không biết, nhưng các đại thần trong kinh vẫn nhìn ra chút manh mối. Họ ngẩng cổ mong mỏi, mong có cơ hội thân cận Trấn Bắc Vương. Biết lúc này đang thời chiến, hắn rất bận, nhưng chỉ cần có thể mời uống chung một chén rượu, cũng là cơ hội để dò xét. Dù sao quân thần thế nào đi nữa, vị ấy mới là người quyết định, mà họ thật sự đã bị chiến sự dọa sợ, chỉ mong thái bình, quyền lợi gì cũng vô nghĩa nếu quốc gia không vững!
Nhưng lần này, Trấn Bắc Vương lại học Đại Vũ, đi ngang qua kinh thành mà không vào, thẳng thừng đi luôn! Hơn nữa còn giấu tin tức kỹ lưỡng, khi các đại thần biết thì hắn đã đi được hai ngày, đuổi không kịp!
Trong lòng họ đều hiểu, Trấn Bắc Vương chẳng lẽ không biết bọn họ muốn gì sao? Chắc chắn biết, với trí tuệ bày mưu lược thế của hắn, triều cục rõ như lòng bàn tay. Biết mà vẫn tránh đi, ý tứ quá rõ —— ta không muốn làm hoàng đế, đừng đến phiền ta.
Khi tin này truyền về, kinh thành lại rơi vào ảm đạm, đầy lo âu sợ hãi. Vị Trấn Bắc Vương ấy mặc kệ, vậy sau này sống sao? Chẳng lẽ ngày ngày nơm nớp lo sợ, chờ người ta đánh tới cửa rồi lại cầu Trấn Bắc Vương cứu giúp sao!
Các đại thần sốt ruột không chịu nổi, chỉ còn biết gửi hy vọng vào chiến sự, mong sớm ổn định, Bắc Địch thấy tình thế bất lợi mà lui, để họ còn có cơ hội bàn mưu, nghĩ cách cầu Vương gia. Lần sau không thể hồ đồ, phải mưu tính chu toàn, bằng không mời Vương gia cũng không được, trong khi quân Bạch Địch vẫn đang rình rập ngoài kia!
Vì thế, ánh mắt mọi người nhìn tân đế càng thêm khó chịu. Tất cả là do ngươi ngồi nhầm chỗ, nếu không, Trấn Bắc Vương đã được ủng hộ lên ngôi, sao mọi việc lại khó khăn thế này!
Tống Thời Thu: ...
Vừa trở về đã muốn ném mũ miện.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Gã cắn móng tay, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy. Cần phải đưa Giang Mộ Vân trở lại ngay, lập tức quay về! Gã có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào, cái gì cũng theo, cho dù Giang Mộ Vân không muốn Cố Đình chết, gã cũng sẵn sàng dâng Cố Đình lên giường Giang Mộ Vân, chỉ cần giúp gã vượt qua cửa ải này, chỉ cần vượt qua được, mọi thứ đều có thể hy sinh, cái gì cũng không cần để tâm!
"Người đâu! Trẫm muốn hạ chỉ —— không, mang giấy bút tới, trẫm muốn viết thư!"
Gã hiện tại không thể làm mạnh, phải tỏ ra yếu thế, yếu thế đến mức nào gã vốn dĩ luôn am hiểu, Giang Mộ Vân cũng là người thích nhất điều đó.
Đáng tiếc là lần này Giang Mộ Vân cũng không thể đáp lại gã.
Chiến sự ở thành Tấn thoạt nhìn rất nguy hiểm, thực tế cũng đúng là nguy hiểm, nếu không kịp thời phát hiện thì tất sẽ thành đại họa. Nhưng Cố Đình tới, Trấn Bắc Vương tới, Đình Diệp cùng Diệp Bồng Trinh vẫn luôn có mặt, trận chiến này tự nhiên hóa giải trong vô hình.
Núi non hiểm trở, bao nhiêu năm nay vẫn không xảy ra việc gì lớn là bởi vì khó khăn chồng chất. Bắc Địch lần này chơi trò mạo hiểm, phái toàn tinh binh lên tuyến này, nhưng tổn thất hơn phân nửa, số người còn lại chưa đủ ba phần, chỉ để tranh một cơ hội. Ai ngờ chỉ một sai lầm đã khiến cơ hội không còn, sau đó cũng chẳng còn đường lui.
Chiến thuật của Bắc Địch từ trước đến nay là dùng mật thám mở đường, kết hợp nhiều hướng cùng lúc. Một khi thành công thì lợi ích vô cùng lớn, nhưng nếu thất bại thì tổn thất cũng quá nặng, không thể chịu nổi. Thành Tấn thất bại, chẳng chiếm được chút lợi ích nào, biên cảnh Cửu Nguyên cũng không thể nhân đó mà tiến vào. Phòng thủ nơi thành trì áp lực lập tức giảm hẳn, Bạch Địch không thấy có tin tốt, đương nhiên sẽ không ngu ngốc tiếp tục hành động. Cửa ải ở Cô Tàng cũng không thể phá, trận chiến này còn đánh thế nào nữa?
Không thể đánh tiếp.
Địch nản lòng, sĩ khí quân Trấn Bắc đương nhiên càng dâng cao, khúc khải hoàn liên tiếp vang lên, tin thắng trận truyền về dồn dập.
Cố Đình cả đường đi đều thuận lợi, chẳng bị thương chút nào, chỉ là eo chân rã rời, thiếu ngủ, thỉnh thoảng còn có quầng thâm mắt.
Tất cả là vì Trấn Bắc Vương quá mạnh mẽ.
Cậu vừa xoa eo vừa tức giận. Cùng là ra ngoài làm việc, Hoắc Diễm còn làm nhiều hơn cậu, chạy còn xa hơn cậu, vậy mà tinh thần lúc nào cũng dồi dào, chẳng hề hấn gì, còn cậu thì mệt mỏi thành ra thế này?
Diệp Bồng Trinh ngồi một bên bóc cam cho cậu: "Đừng hỏi, hỏi thì là tại ngươi quá cùi bắp thôi."
Cố Đình:...
Diệp Bồng Trinh chớp chớp mắt: "Cho nên cữu mẫu khuyên ngươi, có muốn thử suy nghĩ chút không? Ngọc trai nhỏ rất vui, kéo dài cả quá trình, đảm bảo dễ chịu hơn đó nha."
Cố Đình:...
Ngươi là nữ nhân, nói lời thế này không biết xấu hổ sao!
Cậu nghiêm túc, hỏi ngược lại: "Ngươi với cữu cữu khi nào thành thân?"
Câu hỏi này làm Diệp Bồng Trinh ngẩn người.
Cố Đình thong thả nói: "Ngươi chẳng phải đã đồng ý rồi sao, nói sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ cùng hắn ta thành thân?"
Đáng tiếc cậu vẫn xem thường nữ nhân, nhất là nữ nhân đã lớn tuổi. Diệp Bồng Trinh hơi mỉm cười: "Đúng, ta đồng ý rồi, nhưng đâu có nói là khi nào. Nếu ngươi muốn góp phần, thì bây giờ cũng có thể đưa cho ta mà."
Cố Đình:...
Kết quả là cữu mẫu lại đưa cho cậu quả cam, cậu hung hăng cắn một miếng, nước bắn tung tóe, đem quả cam tưởng tượng thành Trấn Bắc Vương, trong lòng tức khắc thoải mái hơn nhiều.
Sau đại chiến, mọi việc được tiến hành rất nhanh: thu nhặt hài cốt, trợ cấp cho tướng sĩ hy sinh, từng việc đều phải làm nghiêm túc, phía sau vẫn còn rất nhiều việc phải lo.
Khi trở về Cửu Nguyên, dân chúng vẫn nhiệt tình như trước, Vương phủ vẫn an tĩnh như trước. Thái Vương phi cầm thực đơn nghiên cứu rất chăm chú, thấy Cố Đình trở về thì tươi cười gọi: "Đình Đình đã về rồi à, mau đến xem, món này có hợp ý không, có muốn thử làm để dâng lên cho tổ tiên không?"
Mọi thứ đều tốt đẹp, thời gian yên bình, năm tháng êm đềm, dường như thế gian nên là như vậy.
Bắc Địch đại bại, Cửu Nguyên bình định, Giang Mộ Vân cũng bị Hoắc Diễm áp giải về kinh thành.
Bị giam giữ, Giang Mộ Vân đã biết rõ vận mệnh của mình. Gã ta liên tục xin gặp Cố Đình, dùng đủ loại uy h**p, dụ dỗ, nhưng tất cả đều vô ích. Gã ta không được gặp Cố Đình, Cố Đình cũng sẽ không đến gặp gã ta.
Có lẽ vì hết hy vọng, có lẽ vì nghĩ thông suốt, gã ta không còn giao lưu với ai, đem tất cả những việc mình đã làm viết ra giấy, dùng ấn tư đóng dấu, lại còn che dấu vết ngón tay. Từ đó, toàn bộ hành vi phạm tội của gã ta, bao gồm cả quan hệ với tân đế Tống Thời Thu, tất cả những việc từng làm đều phơi bày dưới ánh sáng, không còn là bí mật nữa.
Gã ta cũng rất hợp tác, triều thần hỏi gì cũng khai thẳng, thậm chí còn nói thêm nhiều chuyện cơ mật. Gã ta không còn muốn giữ bí mật, cũng chẳng muốn tiếp tục sống nữa.
Tân đế Tống Thời Thu lập tức bị lời phỉ báng, chỉ trích bao vây, mỗi ngày có người khác nhau mắng chửi, từng lời từng chữ đều như đâm vào xương sống, tất cả mọi người đang chờ gã hạ chiếu nhận tội, ngoan ngoãn thoái vị, nhường ngôi cho người khác... Gã sắp phát điên rồi.
Giang Mộ Vân sao có thể đối xử với gã như vậy? Sao có thể! Lúc trước, tất cả đã quên hết rồi sao? Những lời thề đó, con đường từng cùng nhau đi, những kỷ niệm ngọt ngào rực rỡ ấy, Giang Mộ Vân đều đã quên cả rồi sao!
Tống Thời Thu không cam lòng, muốn gặp Giang Mộ Vân, đáng tiếc Giang Mộ Vân lại không muốn gặp gã. Thêm vào đó Hoắc Diễm đã phân phó, có đội quân Trấn Bắc đi theo, cho dù là hoàng đế, Tống Thời Thu cũng không làm nổi chuyện này, không thể gặp được một tử tù chắc chắn phải chết!
Các triều thần hiểu quá rõ chuyện này có ý nghĩa gì, đây chính là tín hiệu, hơn nữa là tín hiệu tốt! Mọi người đồng lòng, gắng hết sức, không chừng thật sự có thể đạt được ước nguyện, cùng tân chủ khai sáng thời thịnh trị, sẽ không còn cảnh chiến loạn, quốc gia mạnh thì dân mạnh, dân mạnh thì của cải dồi dào, tương lai toàn là những ngày tốt đẹp!
Vì vậy một nhóm người liên thủ, trói Tống Thời Thu lại, nói gã là ngụy đế, danh không chính, ngôn không thuận, trong bụng đầy mưu tính, thân phận cũng là giả, phạm chính là tội lớn cướp đoạt ngôi vua, không giết thì không đủ để dẹp cơn phẫn nộ của dân!
Nhưng quốc gia không thể một ngày vô chủ, nhìn giang sơn sắp không giữ nổi nữa thì phải làm sao? Ba cha con Kiến Bình đế đều đã chết hết, tông thất cũng sớm chẳng còn ai, vậy tân chủ tự nhiên phải chọn người hiền tài, tốt nhất là người có công với xã tắc.
Ngươi xem, chẳng phải trùng hợp quá sao? Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm, uy phong dũng mãnh, không chỉ có tài, có đức, mà còn đúng lúc là người có công với xã tắc, trước đó không lâu còn vừa đánh tan quân địch! Lựa chọn tân chủ, ngoài hắn ra thì còn ai nữa!
Vì thế chẳng bao lâu, Vương phủ Cửu Nguyên nhận được vô số thư liên danh của quan lại, cầu xin Trấn Bắc Vương vì quốc gia xã tắc, vì dân chúng mà lên ngôi hoàng đế, lo cho phúc lợi bá tánh... Văn từ thì hoa mỹ, bút pháp tinh diệu, mấy bức còn đủ để ghi vào sử sách, nịnh bợ đến mức chẳng còn gì để chê!
Kết quả Hoắc Diễm chỉ liếc qua, ngay cả người mang thư của đám quan lại cũng bị ném thẳng ra khỏi thành Cửu Nguyên, môi trên chạm môi dưới, chỉ phát ra hai chữ: Không làm.
Đám quan lại kinh thành đưa mắt nhìn nhau, thở dài xong thì chiến ý càng thêm mạnh mẽ. Việc này từ xưa vốn vậy, không trải qua "ba lần thỉnh cầu, ba lần từ chối" thì sao gọi là đứng đắn? Một lần từ chối không sao, chúng ta tiếp tục, hạ giọng thêm chút, nịnh bợ khéo léo hơn, Vương gia nhất định sẽ đồng ý!
Lần này thư của quan lại, văn từ còn hoa lệ hơn trước, lời lẽ càng thành khẩn, tâng Trấn Bắc Vương lên tận mây xanh, dường như thần tiên giáng phàm, quốc gia này không có ngài thì không thể tồn tại, kéo dài thêm một ngày thì e là mất nước, xin ngài thương xót, cứu lấy chúng ta!
Hoắc Diễm vẫn không đồng ý.
Thư của quan lại lại tiếp tục đưa tới, lá thư thứ ba thực sự khiến cả triều đình kinh ngạc, quả nhiên văn chương nổi bật, đọc cũng thấy hay, mọi người đều nghĩ, lần này chắc chắn sẽ thành công!
Nhưng Cửu Nguyên vẫn chẳng có phản hồi gì, thư của quan lại một lần nữa bị cấm vệ quân ném thẳng ra khỏi thành.
Quả thật sự đã quá ba lần, như vậy thì không phải giả vờ chống đỡ nữa, mà là thật sự không muốn.
Các triều thần lập tức rối loạn, sao lại thế này! Vì sao vẫn bị ném ra! Chẳng lẽ Trấn Bắc Vương... thật sự không muốn làm hoàng đế? Vậy sau này phải làm sao? Đại Hạ sẽ thế nào, bá tánh sẽ thế nào, con đường làm quan của bọn họ sẽ ra sao?
Xong rồi, thật sự xong rồi, giới quý tộc kinh thành rối loạn cả lên, mỗi ngày đều tụ tập bàn bạc thâu đêm, nghĩ cách làm sao để thuyết phục Vương gia lên ngôi, chẳng lẽ thật sự phải dọn hết về Cửu Nguyên để ở sao!
Không ai dám lơ là, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Cửu Nguyên, cuối cùng lại nghe được tin tức thế này: Trấn Bắc Vương ra khỏi thành, mang theo Vương phi, đi Cô Tàng chơi.
Chơi cái gì chứ? Lúc nào rồi mà còn đi Cô Tàng chơi?
Quả nhiên không hổ là Vương gia mà bọn họ chọn, tính cách thật sự rất đặc biệt.