Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 145

 
Cố Đình cùng Hoắc Diễm quả thật đi Cô Tàng.

Trước đó đã đồng ý với Mạnh Trinh là sẽ tới tìm cậu ta chơi, lần này có cơ hội thì tất nhiên phải giữ lời hẹn. Nhưng chuyến đi này cũng không chỉ để chơi, vì đối phó chiến thuật của Bắc Địch sau này, Hoắc Diễm có ý tưởng mới, cần Mạnh Sách phối hợp.

Bước vào tháng Chạp, thời tiết vô cùng lạnh, tuyết rơi dày đặc. Hoắc Diễm luôn dùng áo khoác lông dài quấn chặt Cố Đình, thường xuyên còn sờ tay cậu, sợ cậu bị lạnh. Cố Đình thì lại không thấy gì, tuy gió tuyết dữ dội, nhưng giữ ấm đầy đủ thì cũng không tệ, chỉ là bị quấn chặt như bánh ú, đi lại hơi bất tiện.

Cô Tàng cách Cửu Nguyên không xa, khí hậu cũng tương tự, gió lạnh, tuyết nhiều, núi non và cây cối cũng giống hệt, chỉ khác là có thêm vài cồn cát. Cố Đình ít khi thấy phong cảnh như vậy nên lúc đi đường cứ ngắm thêm mấy lần.

"Lạnh không?" Hoắc Diễm cúi đầu, hôn lên trán cậu.

Đúng lúc này gió tuyết quá lớn, thổi đến mức mắt không mở ra nổi, ngay cả nói chuyện cũng phải cất giọng thật to. Cố Đình thở dài: "Cảm giác đầu lưỡi cũng sắp đông cứng rồi!"

Hoắc Diễm: "Mở miệng ra."

Cố Đình tưởng hắn muốn đưa nước cho mình, dạo này đều như vậy, Hoắc Diễm chăm cậu rất kỹ, sợ cậu lạnh tay, bình thường không cho tự cầm, đi đường mà muốn uống thì đều do Hoắc Diễm đút.

Kết quả... Hoắc Diễm lại hôn xuống.

Một nụ hôn thật sâu, thật dài.

Cũng coi như là cho cậu uống nước, nhưng là dùng môi truyền sang.

Hoắc Diễm luôn muốn cho Cố Đình những gì tốt nhất. Vào mùa đông khi đi đường, nước ấm rất cần thiết, nhưng lạnh thế này, đi lâu như vậy, còn đâu nước ấm nữa? Túi nước đã nguội, chỉ giải khát chứ không giữ ấm được. Nhưng hắn nghĩ ra cách khác — để Cố Đình ấm lên, nếu nước không làm được thì nụ hôn của hắn có thể.

Hôn xong, thấy mặt Cố Đình đỏ bừng, Hoắc Diễm rất hài lòng. Vậy là được rồi.

Bàn tay to khẽ vuốt mặt cậu: "Giờ thấy ấm hơn chưa?"

Cố Đình th* d*c, chưa hoàn hồn, trong mắt long lanh ánh nước, ngây ngốc nhìn Hoắc Diễm: "A?"

Bàn tay to trượt từ má lên, che mắt cậu lại. Giọng Hoắc Diễm kề sát, trầm thấp khàn đục: "Đừng nhìn ta như vậy."

Cố Đình không hiểu.

Hoắc Diễm lại nói: "Ta sẽ không nhịn được."

Cố Đình chịu không nổi, đẩy hắn một cái: Ngài tránh ra đi! Lạnh thế này mà còn không quên giở trò lưu manh!

Hoắc Diễm bắt lấy tay cậu, đưa lên môi hôn một cái: "Đừng quậy, sắp tới rồi."

Cố Đình: ... Rốt cuộc ai mới là người đang quậy hả!

Trước khi tới, hai người đã gửi thư riêng cho Mạnh Sách và Mạnh Trinh, bàn về việc chiến thuật cơ mật. Một số chuyện không tiện nói rõ, nhưng đã cùng trải qua nhiều việc, ăn ý nhất định đủ để hiểu nhau. Cả hai vốn nghĩ chuyến đi này chắc chắn thuận lợi, đến nơi là có thể bắt tay vào việc. Không ngờ khi đến nơi thì bầu không khí trong phủ Cô Tàng Vương lại vô cùng bất thường.

Cửa lớn đóng chặt, khắp nơi im ắng, không khí tiêu điều, bọn hạ nhân làm việc đều đi nhón chân, sợ gây ra chút động tĩnh nào.

Cố Đình thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì vậy?"

Trịnh Thập Nhất nhìn quanh, sờ mũi, hạ giọng nói: "Các chủ tử đang giận nhau."

Cố Đình càng thấy lạ. Hai huynh đệ Mạnh gia thân nhau như vậy, sợ xa nhau còn không kịp, sao tự dưng lại giận dỗi đến mức không khí căng thẳng thế này?

Hỏi tiếp thì Trịnh Thập Nhất cũng không chịu nói.

Dù sao phu phu Trấn Bắc Vương thân với chủ tử nhà mình, nhưng chuyện riêng tư thì y, một kẻ thuộc hạ, cũng không tiện xen vào, chỉ có thể dẫn họ vào phòng khách.

Cố Đình không hỏi nữa, nhưng trong lòng không ngừng suy đoán. Hai người giận nhau, tính tình Mạnh Sách chắc không chấp nhặt đâu, vậy thì là Mạnh Trinh? Giở chút tính trẻ con?

Vừa vào phòng khách, một cục tròn vo đã chạy lại, ôm lấy tay Cố Đình: "Đình Đình, ngươi tới rồi, ta chờ ngươi lâu lắm đó!"

Cố Đình nhìn xuyên qua lớp áo tròn vo kia, mới giật mình nhận ra: "Vậy ngươi... không ra đón ta sao?"

Không phải cậu chấp nhất, mà với tính của Mạnh Trinh, nghe tin cậu tới thì thường không kìm được mà chạy ngay ra ngoài, thư cũng viết từ hai ngày trước, làm sao lại im ắng, không ra nghênh đón?

Đây còn là Mạnh Trinh sao? Hay là trong lớp áo kia đổi thành người khác rồi?

Mạnh Trinh chột dạ nhìn đi chỗ khác: "À... Ta yếu ớt, ngoài trời gió to, tuyết lớn, nếu ta chạy ra thì ca ca sẽ giận..."

Cố Đình nhìn chằm chằm cái cục tròn vo kia: "Cho nên ngươi ở trong phòng mà cũng mặc thành như vậy?"

Mạnh Trinh chỉ vào mình: "Thế này còn chưa đủ đâu, ca ca vẫn không thèm để ý ta."

Cố Đình: ...

Thì ra không phải Mạnh Trinh giận dỗi, mà là Mạnh Sách đang giận?

Nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Mạnh Trinh khi nói, Cố Đình nhướng mày: "Không để ý đến ngươi, chắc chắn không chỉ vì chuyện này đâu."

"Ta..."

Mạnh Trinh lộ ra ánh mắt kiểu "ta biết là chẳng có gì giấu được ngươi", rồi lén liếc nhìn Hoắc Diễm đang đứng phía sau Cố Đình, gật gật đầu xem như chào một cái, sau đó kéo tay Cố Đình đi: "Chúng ta qua bên này nói!"

Cố Đình bất đắc dĩ liếc nhìn Hoắc Diễm.

Hoắc Diễm khẽ gật đầu, không ngăn cản hai người gặp nhau mà xoay người ra ngoài cửa, hỏi Mạnh Sách ở đâu. Nhận được câu trả lời chắc chắn, hắn lập tức rời đi.

Đây là phủ Cô Tàng Vương, an toàn được đảm bảo nên Cố Đình cũng không lo lắng cho Hoắc Diễm, mà đi theo Mạnh Trinh ngồi xuống cạnh bàn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lần này ta đến vốn định thật lòng cảm ơn ngươi ——"

"Cảm ơn gì mà cảm ơn, đó đều là chuyện nên làm." Mạnh Trinh biết cậu đang nói đến trận chiến trước kia: "Ta chưa mở miệng thì ca ca cũng đã quyết định từ lâu, Trịnh Thập Nhất bọn họ đều là tự nguyện, không hề có chút miễn cưỡng."

Cố Đình nói: "Dù vậy cũng phải cảm ơn, ta lần này còn mang ít quà đến, vốn định giao hết cho ngươi phân phát, không ngờ ngươi lại đang giận dỗi với ca ca mình."

"Ta cũng không ngờ......" Mạnh Trinh nhìn đông ngó tây rồi len lén ghé sát lại, hạ thấp giọng nhỏ xíu, cứ như có chuyện rất khó mở miệng, mặt mày đỏ bừng: "Có chuyện này ngươi chưa biết, ca ca ta...... thật ra không phải ca ca ruột!"

Cố Đình: ......

Phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng trải thảm, vừa ấm vừa có phần nóng, cửa sổ lại mở rộng, trong phòng không có ai khác, nhưng nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài —— trên cây, trên tường, dưới hành lang, khắp nơi ám vệ, gương mặt đều căng cứng như tảng đá, biểu cảm...... chắc cũng giống y hệt cậu lúc này.

Giả vờ bất ngờ thì không hợp, giả vờ như đã biết thì cũng không xong, cuối cùng chỉ đành...... bất lực thở dài.

Chuyện này thì ai ai cũng đã biết, chỉ mình ngươi là không biết thôi đứa nhỏ à!

May mà chính cậu ta bây giờ đang rất rối rắm, chẳng còn tâm trí để ý ánh mắt người khác, suýt nữa thì úp cả mặt xuống bàn.

Cố Đình bắt chước, cũng ghé sát lại, giọng nhỏ xíu: "Cho nên...... ngươi nghĩ sao?"

Mạnh Trinh vẫn cúi gằm đầu đập trán xuống bàn, không nói một lời.

Cố Đình trầm ngâm một chút: "Hắn ta không phải ca ca ruột, ngươi nghe xong lúc đó chưa tiêu hóa được, rồi cãi nhau với hắn ta?"

Mạnh Trinh khe khẽ "ừm" một tiếng: "Chỉ là...... lời qua tiếng lại, ta không cố ý......"

Cố Đình: "Rồi hắn ta tức giận?"

Mạnh Trinh lại gật đầu.

Cố Đình: "Giờ ngươi vẫn thấy khó chấp nhận chuyện này?"

"Không, không phải vậy!" Mạnh Trinh đột nhiên ngồi thẳng, hai tay nắm chặt, giọng ban đầu khá to, nhưng chạm vào ánh mắt Cố Đình thì lại chùn xuống: "Ta...... ta cũng không biết phải nói sao, nhưng ta không hề ghét hắn ta. Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh ta luôn là hắn ta, hắn ta đối xử với ta rất tốt, cho ta nhiều như thế, làm sao ta ghét nổi? Ca ca ruột đã sớm không còn, ta tất nhiên đau lòng, nhớ thương, ban đêm còn trộm khóc mấy lần. Nhưng sự thật đã vậy, buồn cũng thế, khổ cũng thế, chẳng thay đổi được gì. Ca ca ruột năm đó chắc chắn cũng không muốn bỏ ta lại một mình, huynh ấy thương ta như vậy, ta sẽ không quên. Còn hắn ta...... ta không biết họ đã hẹn ước thế nào, bao năm qua giữ kín bí mật ấy ra sao, nhưng chắc chắn rất khổ, rất khó. Tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ ca ca ta...... không phải người đáng thương nhất sao?"

Mạnh Trinh vừa nói vừa lau nước mắt: "Không phải ca ca ruột, nhưng lại gánh trọn trách nhiệm huynh trưởng, chống đỡ cả phủ Cô Tàng Vương, vốn dĩ chẳng cần lo cho ta, vậy mà lại vì ta mà trả giá tất cả. Nếu ca ca có dã tâm, Vương phủ cứ để ca ca nắm, ca ca hoàn toàn xứng. Nhưng ca ca đâu phải hạng người nặng tư dục. Ca ca phóng khoáng như gió, trong lòng hướng đến cuộc đời hiệp khách giang hồ. Vốn dĩ có thể rời phủ, sống tiêu dao tự tại, cuối cùng lại bị Vương phủ thành gông cùm trói chặt cả đời. Tất cả đều bởi ta quá vô dụng, khiến ca ca không thể đi đâu......"

Càng lau nước mắt càng nhiều, giọng càng khàn, Mạnh Trinh như con thú nhỏ đáng thương, rúc trong góc phòng, đến móng vuốt mềm cũng chẳng dám giơ ra: "Ca ca sắp đi...... Sau này nơi này chỉ còn mình ta. Ta luyến tiếc, nhưng trong lòng cũng hiểu, không thể tiếp tục tùy hứng trói buộc người nữa. Ta phải ngoan hơn, hiểu chuyện hơn, để ca ca yên tâm, không khiến ca ca tức giận. Ta không muốn ký ức cuối cùng lại là bầu không khí tồi tệ này......"

Cố Đình nghe xong thì thấy có gì đó không ổn: "Khoan đã, ngươi nói Mạnh Sách sắp đi?"

Người như hắn ta, tình cảm dành cho Mạnh Trinh sâu đậm như vậy, nhẹ cũng không buông, nặng cũng không bỏ, đi đường còn hận không thể bế theo, sao mà nỡ đi? Có khi chân vừa bước đi thì mặt đã hóa trang thành người khác quay về, trú trong phủ chẳng lộ diện ấy chứ!

Mạnh Trinh sụt sịt: "Ừ, ca ca tức đến mức chẳng thèm nói với ta câu nào, chắc chắn là muốn đi rồi. Sau này ta phải làm Vương gia, Cô Tàng rộng lớn thế này, không biết có giữ nổi không...... Sợ là về sau chẳng còn cơ hội đến chơi với ngươi nữa! Hu hu hu ta luyến tiếc ngươi quá Đình Đình ——"

Nói đến đây thì òa khóc nức nở.

Cố Đình: ......

"Ngươi đừng khóc vội, nói rõ với ta xem, hắn ta sắp đi là chính miệng hắn ta nói? Thật sự nói với ngươi sao?"

"Ừm!" Mạnh Trinh gật đầu lia lịa.

"Là trong tình huống nào nói? Ta sao nghe mà chẳng tin nổi. Để ta đoán...... có phải là ngươi hỏi hắn ta không?"

Mạnh Trinh chậm rãi gật đầu: "Khi ta đã biết chuyện này, tất nhiên không thể coi như không biết, đi hỏi xem có phải thật vậy không. Ca ca thừa nhận, còn nói xin lỗi —— đã xin lỗi thì chắc chắn muốn bỏ đi rồi. Ta lại hỏi có phải muốn rời nơi này, không làm ca ca ta nữa không. Ca ca chẳng cần nghĩ, lập tức gật đầu...... Khi ấy ta đã khóc, cầu ca ca chờ hai ngày, ta lập tức thu xếp chút đồ, cuối cùng đưa cho ca ca, sau đó...... ca ca chẳng thèm để ý tới ta nữa."

Cố Đình im lặng đưa tay vỗ trán.

Đây mà gọi là nói chuyện đàng hoàng sao, rõ ràng là hiểu lầm to tướng!

Mạnh Trinh lại khóc: "Ta không muốn làm Vương gia hu hu hu......"

Cố Đình đành nhẹ nhàng xoa đầu: "Ngoan, ngươi đừng cuống, có lẽ mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu. Để ta hỏi vài câu, ngươi trả lời thật lòng, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, được không?"

Mạnh Trinh lau nước mắt: "Ừm!"

Đình Đình thông minh nhất, nhất định sẽ giúp được cậu ta!
 

Bình Luận (0)
Comment