Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 79

 
Gần như tất cả mọi người đều lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười, nụ cười của Trấn Bắc Vương khác hẳn thường ngày. Vẫn tuấn mỹ, nhưng thêm vài phần tiêu sái, không còn quá nhiều sát khí, hoặc có thể nói trong sát khí xen lẫn một chút mềm mại, trong sự lạnh lùng cứng rắn lại có phần ấm áp khiến cho cảm giác càng thêm mị lực.

Hắn vai rộng chân dài, đường eo lưu loát, mang đôi giày đặc trưng của quân đội, bắp chân rắn chắc, qua lớp quần áo cũng cảm nhận được sức mạnh cơ bắp. Trước kia hắn quá lạnh lùng, sát khí quá nặng, gần như không ai dám nhìn thẳng, nay cười rộ lên, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất nam nhi, tiêu sái ngạo nghễ, đến mức mấy tiểu cô nương lén liếc nhìn vài lần cũng sẽ đỏ mặt.

Có người len lén nhìn thêm mấy cái, thậm chí còn nghĩ... Không biết ai có phúc khí, có thể thấy được cái kia, cái kia...

Hoắc Diễm cất giọng: "Bổn vương trên người chỉ có sẹo, không có nốt ruồi, không có bớt, càng không có mụn ruồi."

Trong điện lập tức yên lặng.

Cái gì, Trấn Bắc Vương vừa nói gì?

Du Tinh Lan trợn tròn mắt: "Không thể nào! Rõ ràng ta đã sờ——"

"Ngươi đã sờ thấy, còn nhớ rất rõ, vậy chứng minh người đó không phải bổn vương." Hoắc Diễm nhìn gã, ánh mắt vẫn bình thản: "Du tiểu công tử, e rằng ngươi nên tìm một người khác để chịu trách nhiệm."

Du Tinh Lan ngây người: "Tìm... tìm ai?"

Hoắc Diễm lạnh lùng cười: "Vậy phải hỏi chính ngươi, đêm đó rốt cuộc ngươi cùng ai ngủ?"

Môi Du Tinh Lan run rẩy, kinh hoàng nhìn về phía Cố Đình. Vậy ra tất cả đều do người này cố ý? Cậu cố ý đào hố để mình nhảy vào?

Cố Đình ung dung buông tay, vẻ mặt vô tội: "Ta chỉ tiện miệng hỏi một câu, tưởng là có lòng tốt, biết đâu có thể giúp ngươi tìm ra người. Ai ngờ ngươi thật sự khẳng định có dấu vết, còn nhớ rõ ràng như vậy... Không phải ta nói chứ, Du tiểu công tử à, sống cho tỉnh táo một chút, đừng vừa uống say đã làm chuyện hồ đồ, rồi đến mức ngay cả người cũng không nhận ra."

Du Tinh Lan tức đến phát điên: "Vậy sao vừa rồi ngươi còn đen mặt! Sao lại tỏ vẻ không vui!"

Nếu không phải cậu cố tình gài bẫy, mình sao lại sai lầm lớn như thế!

Cố Đình cũng đen mặt: "Trấn Bắc Vương là nam nhân của ta, vô cớ bị người khác bịa đặt, lại còn nói ra mấy chuyện riêng tư như thế, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ vui sao?"

Hoắc Diễm đúng lúc hướng Kiến Bình đế chắp tay: "Thần trên người quả thật chỉ có sẹo, không có mụ nruồi. Vùng Cửu Nguyên mùa hè khô hạn thiếu nước, nhiều khi thần cùng tướng sĩ đều xuống sông tắm, chuyện này có không ít người chứng kiến. Nếu hoàng thượng không tin, thần cũng có thể phối hợp để kiểm chứng——"

Kiến Bình đế xua tay: "Trẫm tin nhân phẩm của Trấn Bắc Vương, ngươi nói không có, tất nhiên là không có."

Kiểm chứng ngay tại chỗ ư, làm sao mà được? Ai dám đi xem? Chẳng lẽ lại ép người đến mức ấy? Hoàng gia sao có thể mất mặt đến thế.

Trận chiến ban đầu khí thế ngất trời, cuối cùng lại kết thúc trong lặng lẽ khiến người ta chấn động.

Giờ phút này, sự thật đã sáng tỏ. Mọi người đều hiểu rõ, chiêu thức của Cố Đình là cố ý gài bẫy, còn có cách nào nhanh chóng, chuẩn xác và tàn nhẫn hơn thế?

Du Tinh Lan đúng là kẻ ăn vạ, tất cả chỉ là giả vờ, chuẩn bị đủ loại chứng cớ, kể cả hạ nhân, đại phu... muốn dựng thế nào cũng được. Nhưng giờ chính gã lại tự nhận đã nhìn thấy dấu vết trên người người đêm đó, mà Trấn Bắc Vương lại không hề có... Chân tướng đã bày ra rõ ràng, gã còn mặt mũi nào để tiếp tục dây dưa?

Trong đại điện, không khí tĩnh lặng đến quỷ dị. Mọi người hết nhìn Cố Đình, lại nhìn Trấn Bắc Vương, nhìn hoàng thượng cùng Vưu quý phi rồi nhìn sang Du Tinh Lan. Ai nấy đều vừa khinh bỉ gã không biết xấu hổ, vừa hướng ánh mắt đầy kính nể về phía Cố Đình——

Người này quá thông minh! Ra tay bất ngờ, xử sự gọn gàng, những chuyện dính dáng đến s*c t*nh vốn khó nói rõ ràng, vậy mà rơi vào tay cậu chỉ cần dăm ba câu đã tháo gỡ, khiến người ta cảm thấy thật sảng khoái.

Mà nghĩ lại cũng đúng thôi, ngoài vị "bảo bối trong tim" ngày đêm kề bên kia, còn ai quen thuộc thân thể Trấn Bắc Vương đến vậy?

Cố Đình lén nhìn Hoắc Diễm một cái.

Kỳ thật cậu cũng không biết thật sự, cậu chưa từng ngủ cùng Hoắc Diễm. Nhưng cậu biết, chỉ cần dẫn hướng như vậy, Du Tinh Lan chắc chắn sẽ mắc bẫy, để cậu và Hoắc Diễm có thể phản đòn.

Trước đó cậu đã tính rồi, Du Tinh Lan chắc chắn chưa từng ngủ với Hoắc Diễm, trong lòng có tật, bị dẫn dắt sẽ lập tức lạc vào thế trận. Còn nếu chẳng may trùng hợp, Hoắc Diễm thật sự có mụn ruồi ở chỗ đó... thì cũng coi như trời cao cố ý làm khó, cậu sẽ nghĩ cách khác.

Dù sao hôm nay cũng chỉ có một mục tiêu: tuyệt đối không để Hoắc Diễm phải gánh nồi!

Trên tòa, Vưu quý phi suýt phun trà, thầm mắng cái đồ không biết điều! Chuyện đến mức này rồi, chẳng phải càng thêm thú vị sao? Nếu nói là người khác, còn có thể vin vào chứng cứ, nhưng nay Trấn Bắc Vương không hề có dấu vết, vậy thì người ngủ cùng ngươi rốt cuộc là ai? Du Tinh Lan vẫn còn quá non, đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của tên tiện nhân này!

Bà ta nheo mắt, ánh nhìn về phía Cố Đình đầy độc hận.

"Ta... Ta..."

Du Tinh Lan run rẩy, tay chân lạnh lẽo, môi khô khốc, nhận ra lúc này mình có nói gì cũng đều sai. Gã không thể nói là Trấn Bắc Vương ngủ với mình, bởi dấu vết đã chứng minh không có; cũng không thể nói mình chưa từng bị ngủ, vì trước đó gã đã chuẩn bị quá nhiều chứng cớ, kể cả mời đại phu khám thương.

Giờ phút này gã giống như kẻ bị l*t s*ch quần áo, quẳng ra giữa đường cho thiên hạ chà đạp, xấu hổ và phẫn nộ đan xen, chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ——

"Cố... Đình! Ngươi hại ta!"

"Rốt cuộc là ta hại ngươi, hay chính ngươi gieo gió gặt bão!"

Ánh mắt Cố Đình chợt lạnh, giọng sắc bén: "Ta nếu thích một người, sẽ quang minh chính đại theo đuổi, đối xử thật lòng, để hắn biết được tâm ý của ta. Có được là may, không được cũng chấp nhận. Thích một người vốn chẳng có gì sai, nhưng ngươi đã làm gì? c**ng b*c, ép buộc, đeo bám, không tiếc hủy hoại danh dự bản thân, còn muốn kéo cả người khác cùng chịu nhục. Đó gọi là thích sao? Đó rõ ràng là hận!"

"Trong đầu ngươi rốt cuộc nghĩ gì? Ai mê hoặc ngươi, ai khiến ngươi tin rằng kế hoạch này hoàn mỹ, ép người khác phải chịu rồi sau đó còn đối xử tốt với ngươi? Đêm đó cùng ngươi dây dưa rốt cuộc là ai, Du Tinh Lan, ngươi dám nói ra không?"

Đại điện lặng ngắt, ánh mắt mọi người nhìn Du Tinh Lan bắt đầu chuyển sang chán ghét, chẳng còn chút đồng tình nào.

Ngươi khao khát người khác thì cũng chẳng có gì sai, thậm chí có dùng chút thủ đoạn cũng chẳng phải chuyện to tát. Dù sao ngươi có gia thế, ngươi có tư cách gây chuyện. Nhưng làm đến mức này thì lại quá đáng rồi. Ngươi như thế này là không biết xấu hổ, không coi trọng bản thân, chẳng khác nào mấy phường con hát hạ lưu, ai mà coi trọng cho nổi? Ngươi khiến người khác phải xử trí thế nào đây?

Mặt mũi toàn bộ kinh thành, đều bị ngươi làm mất sạch!

Những câu hỏi của Cố Đình, Du Tinh Lan không trả lời nổi, cũng chẳng dám nói gì. Ánh mắt trách móc của mọi người giống như có thể đè bẹp gã, lưng còn đang đau rát vì bị đánh, trước mắt tối sầm, gã ngã quỵ xuống đất, run rẩy: "Là ngươi hại ta... Tất cả đều là ngươi hại ta..."

"Sao có thể nói là ta hại ngươi?" Cố Đình cười nhạt: "Rõ ràng là ngươi trăm phương nghìn kế hãm hại Vương gia nhà ta, ta cố hết sức ngăn không cho ngươi thành công, thế mà lại thành lỗi của ta? Hầu phủ Nghi Xương các ngươi là loại không biết lẽ phải như thế sao?"

Thi Nhã Nhàn lập tức chắn trước người Du Tinh Lan, liên tục lắc đầu, giọng nhỏ như khóc: "Không... Không phải như vậy..."

Nàng ta cảm nhận được không khí trong điện, thấy rõ ánh mắt mọi người, biết rằng chuyện đến mức này thì chẳng còn cơ hội xoay chuyển. Nàng ta quỳ xuống trước mặt Cố Đình, hèn mọn đến cực điểm: "Đệ đệ còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đệ ấy vốn cũng không có ý như thế, ban đầu thật sự chỉ là ngưỡng mộ Trấn Bắc Vương mà thôi, xin công tử rộng lượng... xin công tử tha thứ!"

Cuối cùng, nàng ta liên tục dập đầu, trán va xuống đất vang lên từng tiếng phịch phịch.

Sự cầu xin khổ sở này, khiến người khác cũng khó cứng lòng.

Nhưng Cố Đình chỉ khẽ nheo mắt: "Phu nhân muốn ta tha thứ thế nào? Tha là chưa đủ, còn phải đường đường chính chính, quỳ xuống cầu Trấn Bắc Vương nhận Du Tinh Lan, cam tâm tình nguyện gánh cái tai tiếng này, mặc kệ đội nón xanh hay không, thì mới không phụ lòng ngươi, có phải thế không?"

Chỉ trong chốc lát, trán Thi Nhã Nhàn đã rướm máu, nước mắt giàn giụa: "Thiếp không có ý này..."

Cố Đình hỏi gằn: "Không phải ý này thì là ý gì? Thi thị, rốt cuộc ngươi muốn cầu gì, dám hay không nói trắng ra?"

Thi Nhã Nhàn nhìn Hoắc Diễm, nét mặt đau khổ nhưng không nói gì, chỉ biết khóc.

Cố Đình ghét nhất cái kiểu này. Đã làm kẻ kiêu ngạo, ương ngạnh thì phải làm cho đến cùng. Cậu gằn giọng nhìn Du Tinh Lan: "Ai ngủ với ngươi thì ngươi đi tìm người đó mà chịu trách nhiệm. Dù thế nào thì đó cũng là chuyện nhà các ngươi, liên quan gì đến Vương gia của chúng ta? Còn chưa chịu rời đi, chẳng phải là muốn tiếp tục dây dưa sao? Ta nói cho ngươi biết, chuyện này không có cửa đâu, tuyệt đối không thể nào!"

"Đệ đệ..."

"Tẩu tử..."

Thi Nhã Nhàn và Du Tinh Lan ôm nhau khóc lóc.

Du Tinh Lan cũng hiểu rằng hôm nay chẳng còn đường lui, cắn răng quỳ sụp trước mặt Cố Đình, liên tục dập đầu: "Là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta, lần này xin ngươi rộng lượng, tha cho ta một đường sống. Giờ ta thế này rồi, trở về cũng chỉ có con đường chết. Xin ngươi cho ta một cơ hội, sau này ta sẽ ngoan ngoãn, đảm bảo nghe lời ngươi, ngươi bảo ta làm gì ta cũng làm, không bao giờ dám đối nghịch với ngươi nữa, càng không dám vọng tưởng Vương gia... có được không?"

Gã khóc đến thảm hại, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, thành khẩn cầu xin, vứt bỏ hết kiêu ngạo, ném sạch tự tôn, quỳ gối trước mặt Cố Đình – người mà trước kia gã coi thường. Cảnh tượng đó thật đáng thương.

Thi Nhã Nhàn cũng khẩn khoản: "Xin công tử cho đường sống..."

Một quý công tử gặp nạn, chẳng còn đường lui, cùng tẩu tẩu khóc lóc van xin, quỳ gối trước một kẻ vốn chỉ là con của thiếp thất. Rõ ràng họ là kẻ sai, nhưng nhìn thế nào Cố Đình cũng giống như vai ác trong tuồng, bức ép kẻ yếu, ác độc đến cùng cực.

Đáng tiếc, cậu chính là kẻ lòng sắt đá!

"Ta đã nói rồi, tuyệt đối không thể!"

"Nhẫn tâm như vậy, cũng chẳng cần thiết."

Đột nhiên, trong điện có một văn sĩ trẻ tuổi mặc trường bào đứng lên, vẻ mặt thương xót: "Cũng chỉ là một kẻ đáng thương, chẳng còn gì cầu, chỉ mong một nơi dung thân. Vương gia rộng lượng một chút chẳng phải cũng chỉ là chuyện nhỏ sao? Hơn nữa, mọi người ở đây sẽ đều nhớ ân tình của ngài. Triều đình cũng đâu có ngốc, làm sao lại phái một kẻ thế này đến bên cạnh Vương gia để nằm vùng chứ?"

Gã ta tiêu sái chắp tay, hành lễ: "Vương gia cứ yên tâm, không cần đề phòng đến mức này."

Trong lòng Cố Đình chỉ cười lạnh.

Rõ ràng đây là một màn bức hôn thất bại, ép không được thì lập tức đổi hướng, nâng cao vấn đề, lôi kéo cả triều đình vào. Đám người này muốn tất cả đều giả vờ hòa khí. Nhưng thực chất quan hệ giữa triều đình và Trấn Bắc Vương vốn đã căng thẳng, lời này mà nói ra, bất kể có ý hay không, cũng buộc Hoắc Diễm phải cẩn thận trả lời.

Cố Đình không nói gì.

Một là vì đề tài đã chạm tới mức này, cậu khó lòng đáp lại. Hai là cậu cảm giác người này có gì đó quen mặt.

Chắc chắn không phải đời này từng gặp, nếu có thì cậu phải nhớ. Vậy là ở kiếp trước? Người bên cạnh Giang Mộ Vân?

Cậu nhớ kỹ, nghĩ lại chuyện năm xưa ở kinh thành, cuối cùng nhận ra: đúng rồi! Người này chính là kẻ từng mật thiết qua lại với Giang Mộ Vân, họ Trương, gọi là Trương Thế, hình như là người Trương gia?

Trương gia ở kinh thành cũng khá đặc biệt. Nhiều đời là võ tướng, lão tướng thời trẻ từng oai phong một cõi, nhưng con cháu sau này không mấy ai xuất sắc. So với thường dân thì giỏi, nhưng đặt cạnh những kẻ thực sự có bản lĩnh thì còn kém xa. Trương gia dường như định chuyển hướng, vẫn còn nhiều người theo võ, nhưng cũng không ít kẻ đi theo con đường văn chương.

Như Trương Thế này, đàng hoàng đỗ khoa cử, tiến vào Hàn Lâm Viện.

Bởi vì đường đi khác nhau, Trương gia khá khiêm tốn, Trương Thế cũng ít khi nhắc tới thân thế nên không nhiều người biết rõ.

Hoắc Diễm lập tức bước ra chắn trước mặt Cố Đình.

Lúc này, dĩ nhiên hắn sẽ không để bảo bối nhỏ phải gánh áp lực.

Nét mặt hắn bình thản: "Các hạ nói năng nghĩa khí như vậy, xin hỏi chuyện này, liên quan gì đến ngươi?"

Thanh niên mặc trường bào chắp tay: "Tại hạ Trương Thế, Thi Nhã Nhàn là biểu muội xa của ta."

Hoắc Diễm nheo mắt: "Trương gia? Trương gia trấn thủ ải Vân Trung?"

Trương Thế ung dung, mắt nhìn thẳng Hoắc Diễm: "Không sai, chính là Trương gia trấn thủ cửa ải Vân Trung."

Trương gia Vân Trung!!

Đa số người trong điện không hiểu, nhưng Cố Đình thì lập tức dựng tóc gáy! Năm trước, vì sao chiến sự ở Cửu Nguyên trở nên nguy cấp, toàn bộ quân Bắc Địch chia quân tiến vào, là bởi vì mượn đường ở Vân Trung!

Sáu năm trước, vì sao ba vạn quân Trấn Bắc phải bỏ mạng, cũng chính vì Trương gia không kịp viện trợ!

Một lần có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần thì sao? Nếu có hai lần, thì sẽ có ba, bốn, rồi vô số lần!

Cố Đình chợt quay nhìn Vưu quý phi. Nước cờ này đi thật lớn! Trước tiên dùng Du Tinh Lan, bất kể có kéo được Hoắc Diễm hay không, sau đó còn có Thi Nhã Nhàn, lại thêm Trương gia thù riêng. Với tư cách là bà con xa của Trương gia, Thi Nhã Nhàn sao lại gả cho một thứ tử của hầu phủ Nghi Xương? Việc nàng ta che chở Du Tinh Lan là thật lòng hay có ẩn tình khác? Chỉ cần chú ý một điểm nhỏ, sự việc có thể bị thổi bùng thành to chuyện!

Đẩy người vào thế cục, giết mà không cần dao – đúng là lòng người kinh thành hiểm độc đến cực điểm!

Vưu quý phi khẽ nhếch môi cười, thần sắc ôn hòa hơn bất cứ lúc nào nhưng cũng đầy khiêu khích: "Chẳng cần phải giương cung bạt kiếm như vậy, chỉ là một chuyện nhỏ thôi."

Bà ta mỉm cười nhìn Hoắc Diễm: "Ngươi xem ngươi đi, tính tình cũng giống diện mạo, đều là giống nương ngươi. Có chuyện gì chẳng thể từ từ nói sao?"

Cố Đình thấy càng thêm kỳ lạ. Nhớ lại lần trước vào cung, Vưu quý phi cũng từng nhắc tới cha mẹ Hoắc Diễm, nói hắn không giống cha mà giống mẹ. Giờ lại nhắc nữa, đây là có ý gì?

Lẽ nào Vưu quý phi từng quen biết Vương gia và Vương phi đã qua đời?

Dù sao thì thế nào, cậu cũng thấy như vậy là quá đáng. Cha mẹ là nỗi đau của Hoắc Diễm, sao có thể nhắc đi nhắc lại như một cách châm chọc? Có khi tiếp theo, bà ta còn định dùng Vương phi quá cố để công kích Hoắc Diễm?

Thật khiến người ta ghê tởm!

Cố Đình biết mình có phần không đúng lễ, nhưng cậu vẫn đứng chắn trước mặt Hoắc Diễm: "Ta nhất định không cho hắn nạp thiếp, hắn mà dám nạp, ta sẽ treo cổ ngay trước cửa phủ Trấn Bắc Vương, xin hỏi như vậy có phạm pháp không!"

Khinh người quá đáng, chẳng lẽ nhà chúng ta không còn ai hay sao!

Một câu của Cố Đình như sấm nổ, khiến mọi người trong đại điện phun cả rượu.

Ghen tuông vốn chẳng phải chuyện hay ho, các phu nhân trong tầng lớp quý tộc ai cũng ra sức giữ thể diện, giả vờ xây dựng cái gọi là "thê thiếp hòa thuận, ta khoan dung độ lượng". Nhưng sự thật thế nào, trong lòng ai cũng rõ. Chỉ là ngày tháng vẫn phải sống tiếp, ít nhất ngoài mặt còn phải giữ lấy vẻ bình ổn. Vậy mà nam nhân này lại dám trắng trợn đến thế!

Dám công khai giữa đại điện tuyên bố: ta chính là ghen, ta không cho phu quân nạp thiếp, thì sao, có phạm pháp không!

Ngươi tuy không phạm pháp, nhưng hành động này thiên hạ sẽ chê cười!

Mọi người lại một lần nữa nhìn kỹ Cố Đình. Một công tử đẹp rạng rỡ, tuấn tú, trong sạch, đôi mắt trong vắt lạnh lùng nhưng kiên định rực lửa. Cậu đứng giữa điện sáng ngời như một ngọn đuốc.

Lại nhìn ánh mắt các nam nhân, nhất là Trấn Bắc Vương. Hắn từ đầu đến cuối không hề rời mắt khỏi Cố Đình, cái nhìn nóng rực tựa lửa cháy bừng bừng.

Chẳng lẽ nam nhân đều đổi tính, đều thích kiểu người này chứ không cần rộng lượng bao dung nữa sao?

Các phu nhân nghĩ kỹ lại, lòng dần dần hoảng hốt. Quả đúng, được một công tử vừa thông minh vừa xinh đẹp như vậy công khai tuyên bố chiếm hữu: ngươi cả đời là của ta — cũng có nghĩa là ta cả đời là của ngươi. Đây đâu phải bá đạo, mà là một lời thề son sắt!

Một lời thề nhiệt tình đến vậy, ai mà chẳng mong chờ, ai mà chẳng thích?

Cảm tình của Trấn Bắc Vương bị lay động, hắn không kích động thì mới lạ. Đến các nàng còn thấy xúc động kia mà!

Vưu quý phi bóp chặt khăn, mắt híp lại thành một đường, giọng đầy nguy hiểm: "Cố công tử, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

Cố Đình nghiêm mặt: "Cửu Nguyên không giống kinh thành. Nam nhân ngoài chiến trường sống chết từng ngày, có thể lần này đi mà chẳng bao giờ trở lại. Cuộc sống chẳng thể cầu toàn, càng không đủ điều kiện cầu toàn. Chúng ta chỉ có thể trân trọng hiện tại, biết lo cho nhau, sống vui vẻ hết mình. Muốn là muốn, không muốn là không muốn. Ngươi thương ta thì ta cũng thương ngươi, không cần lý do, cũng chẳng cần phải vì ta mà làm điều gì cả. Có thể hơi phóng túng, nhưng nếu học theo các vị ở kinh thành, dựng một gia đình, sống một nếp sống gò bó, phải tính toán từng li từng tí, phải thay đổi bản thân theo sở thích của đối phương, vậy quá mệt mỏi. Chúng ta không làm nổi, thời gian cũng chẳng còn nhiều, chúng ta không kịp chờ đợi."

Lời này quá thẳng thắn, cũng quá sắc bén.

Mọi người nghe mà tim chấn động, gương mặt nghiêm lại.

Ai cũng hiểu, Cố Đình đang bày tỏ thật lòng, cũng là lời cảnh tỉnh: hiện tại có được những gì là vô cùng khó khăn, đừng ở đây than vãn trách móc. Những người bảo vệ bọn họ ngoài chiến trường đã gánh lấy lưỡi đao, máu xương, chẳng có quyền lựa chọn đường sống, chẳng có thời gian nghĩ ngợi phù phiếm. Điều duy nhất có thể làm là biết quý trọng.

Người ta đã hy sinh đến vậy, các ngươi còn tư cách gì mà đứng đây kén chọn?

Không khí trong điện im lặng đến rợn người. Đột nhiên, Hoắc Diễm hướng về phía Kiến Bình đế, vén áo quỳ xuống: "Thần bảy tuổi đã theo ra trận rèn luyện, đến nay hơn mười năm, chưa từng hối hận, cũng không mong cầu gì khác. Tâm nguyện lớn nhất đời thần, chỉ là Cố Đình. Thần không biết đời này còn sống được bao lâu, chỉ mong cùng Cố Đình trọn kiếp bên nhau. Thần chưa từng phụ ai trong quá khứ, về sau cũng không bao giờ phụ em ấy. Cúi xin hoàng thượng thành toàn!"

Tiếng nói vang dội, dứt khoát, chẳng chút vòng vo!

Mặt Vưu quý phi lập tức sa sầm.

Không khí quá căng.

Thái tử cất lời: "Trấn Bắc Vương nói vậy cũng hơi tuyệt tình. Ta chúc phúc cho tình cảm của hai người. Bất cứ tình cảm chân thành nào cũng xứng đáng được chúc phúc. Nhưng đời người vốn vô thường, vẫn nên để cho mình chút đường lui."

Nhị hoàng tử cũng phụ họa: "Có đường lui hay không vốn không quan trọng. Nhưng Trấn Bắc Vương, ngươi biết hôm nay nói vậy, chính là đắc tội hầu phủ Nghi Xương rồi chứ?"

Hai người nãy giờ im lặng, lúc này lại xen vào. Chẳng lẽ chỉ là nhắc nhở Hoắc Diễm giữ chừng mực, hay còn ẩn ý gì khác?

Cố Đình nhất thời chưa nghĩ ra.

Trong điện yên tĩnh như tờ, bất kỳ ai cất lời cũng lập tức gây chú ý.

Vưu quý phi bỗng nhìn thấy Mạnh Trinh đang uống trà. Lại nhớ lần trước, khi bàn chuyện tứ hôn cho Cô Tàng Vương, tiểu Vương gia này đồng ý ngay lập tức... Rõ ràng cậu ta rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy.

Nếu lôi cậu ta lên tiếng, hắn chắc chắn sẽ đáp lại trắng trợn. Với kiểu người không mấy để tâm đến chuyện chọn thê tử, cậu ta hẳn cũng sẽ không cùng quan điểm với Cố Đình, chắc chắn sẽ không quá kích động.

Nghĩ vậy, bà ta trấn tĩnh lại, nhìn sang Mạnh Trinh: "Chuyện này, tiểu Vương gia nghĩ thế nào?"

Mạnh Trinh đã nhẫn nhịn đến phát tức. Nếu không phải Cố Đình vẫn âm thầm ra hiệu bảo cậu ta im lặng, cộng thêm ca ca đè vai giữ lại, cậu ta đã sớm bật dậy. Nay nghe hỏi, cậu ta lập tức đáp: "Còn có thể nghĩ gì? Họ Du đó nên lôi ra ngoài chém! Rõ ràng gã sai, cứ muốn kéo Trấn Bắc Vương với Cố Đình vào làm loạn. Ai có mắt đều thấy, vậy mà các ngươi lại bênh vực gã, thật chẳng công bằng!"

Vưu quý phi: ......

Ngươi mắng ai mù mắt hả! Ngươi chẳng phải là người không để tâm chuyện này sao!

Cố Đình nhìn sang Mạnh Trinh, khẽ làm động tác uống nước, ý bảo cậu ta đừng nóng, đừng tức, hại thân.

Mạnh Trinh ngoan ngoãn hít sâu, ngậm miệng lại nhưng vẻ mặt uất ức, bực bội thì ai cũng nhìn ra.

Vưu quý phi híp mắt, trong lòng cảnh giác. Sao lại thế này? Sao bầu không khí lại bất thường thế này? Hai nhóm người kia... hóa ra là một phe?

Ánh mắt bà ta sắc bén lướt qua Mạnh Trinh, dừng lại trên người Cố Đình rồi nhìn chằm chằm Hoắc Diễm.

Cố Đình nhìn thấy ánh mắt bà ta thay đổi, biết là đã muộn, chuyện này e rằng không thể che giấu được nữa. Nhưng diễn thì vẫn có thể diễn tiếp, làm cho hoàng gia chắc chắn rằng hai phủ bọn họ quan hệ không tốt, đã tính toán từ trước, kế tiếp... diễn thì vẫn phải diễn, còn người khác tin hay không, đó là chuyện của người khác.

Vưu quý phi cười lạnh: "Ngay trong điện mà dám mắng chửi người, tiểu Vương gia phủ Cô Tàng, lá gan đúng là to thật!"

Cố Đình chắp tay: "Nương nương thứ tội, tiểu Vương gia uống hơi nhiều rượu, nói năng không suy nghĩ, mong nương nương đừng trách."

Chuyện này Mạnh Sách không tiện ra mặt, nếu Hoắc Diễm đứng ra thì e rằng Mạnh Sách cũng khó mà thoải mái, chỉ có thể tự mình giảng hòa, dù sao cậu vốn đã chiêu nhiều oán hận, chỉ cần có thể giữ vững là được!

Vưu quý phi quả nhiên không tiếp tục chĩa mũi dùi vào Mạnh Trinh nữa, mà lại lạnh lùng liếc nhìn Cố Đình: "Bổn cung thật không ngờ, Cố công tử diễn cũng giỏi lắm, tâm tư nhiều như thế!"

Bà ta xem như đã hiểu rõ, cái gì mà hai phủ quan hệ không tốt, tất cả đều là giả, bọn họ cố ý diễn kịch từ đầu đến cuối! Hoàn toàn lừa gạt bà ta! Những trận cãi vã, bất hòa kia, chỉ là để trấn an các nàng, che mắt các nàng, để bọn họ có cơ hội âm thầm hành sự!

Người khởi xướng kế hoạch này, không chừng chính là Cố Đình!

Bà ta nheo mắt lại: "Vậy ra các ngươi là không đồng ý?"

"Đúng vậy!"

Cố Đình dứt khoát, rồi lại nhìn về phía Du Tinh Lan: "Việc ngươi làm hôm nay, là do lòng tham của ngươi, là do ngươi tự si mê vọng tưởng, có kết cục hôm nay, chính là gieo gió gặt bão! Đã làm sai thì phải trả giá, chứ không phải rơi vài giọt nước mắt đã xóa bỏ tất cả, thế thì cần luật pháp để làm gì nữa!"

"Ta chỉ là không muốn bị ngươi bắt nạt, chẳng lẽ vậy cũng sai sao!"

Trong mắt cậu lóe lên vẻ quật cường, dường như ánh lệ, ánh mắt đảo một vòng khắp mọi người trong điện, đặc biệt là nhìn thẳng vào kẻ vừa mới lên tiếng: "Đừng dùng mấy lời ngụy biện với ta! Trấn Bắc Vương một lòng trung thành, trời đất chứng giám! Nếu thực sự hắn có dị tâm, thì còn giữ Cửu Nguyên để làm gì, còn bảo hộ kinh thành để làm gì? Muốn làm việc bất lợi cho hoàng thượng thì tùy tiện kéo một người cũng được, cần gì phải hao tâm khổ tứ? Ta biết các ngươi nghĩ thế nào, ca múa vui chơi ngày tháng không thoải mái sao? Ao rượu rừng thịt còn thấy chưa đủ sao? Các ngươi tự tham hưởng lạc thì nghĩ ai cũng như vậy sao, đừng lấy lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử!"

"Thế gian này vốn có một loại người, trong lòng họ mang nhiệt huyết, vai gánh mặt trời mặt trăng, họ vượt qua mọi chông gai, tình nguyện chiến đấu để bảo vệ! Trong lòng họ có giới hạn, lưng thẳng không gục ngã, họ dũng mãnh xông thẳng về phía kẻ địch, mũi đao cũng không bao giờ quay lại chĩa về mảnh đất mà họ muốn bảo vệ!"

"Họ vụng về trong lời nói, không biết khoe khoang, không biết kể công, nhưng tất cả những người đang sống trên mảnh đất này đều phải nhớ đến họ! Ngươi, ta, tất cả những người có mặt trong điện hôm nay, đều phải nhớ đến!"

Cố Đình nói xong, cùng Hoắc Diễm đồng thời vén áo quỳ thẳng trước mặt Kiến Bình đế: "Thảo dân biết mình có sai, không nên làm càn trước mặt hoàng thượng, nguyện chịu trừng phạt! Nhưng thảo dân nhịn không được, bởi vì Vương gia chúng ta đã chịu nhiều tủi thân. Bao nhiêu năm chinh chiến, thân thể đầy thương tích, không cầu có công, chỉ muốn được yên ổn vài ngày, chẳng lẽ ngay cả điều đó cũng không xứng sao!"
 

Bình Luận (0)
Comment