Nói đến mức này, chỉ còn buồn thương vô tận.
Anh hùng đã đổ máu, lại còn bắt anh hùng phải rơi lệ nữa sao? Nếu đạo lý thiên hạ là như vậy, thì người đó còn sống có ý nghĩa gì?
Trấn Bắc Vương có gì sai, Cố Đình lại có gì sai, chuyện xảy ra ở điện Kim Loan chẳng lẽ không được phản kháng, chẳng lẽ phải tự bẻ gãy xương cốt mình, quỳ gối trước người khác, ngồi kiệu tám người nâng vào cửa mới đúng sao? Vương gia người ta là tôn sư, là sát thần, một mình trấn giữ sa trường, năm này qua năm khác chống đỡ ngoại địch xâm lăng, nào phải để chịu nỗi nhục như thế!
Mọi người xôn xao, có kẻ muốn quỳ xuống cầu xin thay.
Hoắc Diễm căn bản không cần làm gì, chỉ cần kiên định đứng bên cạnh Cố Đình, thái độ đã quá rõ ràng.
Áp lực như muốn nổ tung, không khí căng thẳng đến cực điểm.
Vưu quý phi cảm thấy lúc này có nói gì cũng vô ích, đại thế đã không còn đứng về phía bà ta. Tiểu tiện nhân miệng lưỡi thật lợi hại, chẳng những khơi dậy sự đồng tình của mọi người, mà lời nói còn ẩn chứa đe dọa. Câu "tùy tiện tìm một người liên thủ làm chuyện xấu" kia, ý nghĩa thật thâm sâu.
Bà ta nhìn xuống đất, thấy Du Tinh Lan ngơ ngác quỳ đó — thực lực không cùng một đẳng cấp, người này đã thua hoàn toàn, không cứu nổi nữa.
Kiến Bình đế cuối cùng lên tiếng: "Trẫm thống trị bốn bể, lương thần khó cầu. Trấn Bắc Vương là cột trụ quốc gia, không thể để mất. Trẫm thường lo lắng không biết săn sóc thế nào, luôn cảm thấy chưa đủ. Huống hồ, sao có thể để người khác khi dễ? Thần tử của trẫm, nếu trẫm không bảo vệ thì ai bảo vệ!"
"Chuyện này đến đây coi như đã rõ, tất cả đều là chuyện trong hầu phủ Nghi Xương, không được đổ lỗi lung tung, thái độ vừa rồi thật sự khó coi. Hầu phủ Nghi Xương dạy con không nghiêm, đóng cửa tự kiểm điểm đi. Trước lễ tế năm nay, không được mở tiệc, không được chiêu đãi khách khứa, từ nay về sau lời nói hành động phải thận trọng mà suy nghĩ lại cho kỹ. Du Tinh Lan, ngươi lập tức lui ra, dám gây ra trò nhơ bẩn này, nếu ngươi là nữ tử thì đã sớm không cần trẫm xử trí, ngươi tự mình cũng sống không nổi rồi! Ngươi bụng dạ nhơ bẩn, thủ đoạn xấu xa khiến trẫm và cả kinh thành mất mặt, tha cho ngươi cũng không được. Trẫm không lấy mạng ngươi, nhưng ngươi phải tự mình đi xa, tìm một ngôi chùa miếu mà tu hành, cả đời này không được trở về kinh thành."
"Hoàng thượng, đừng mà —— ta thật sự biết sai rồi, ta biết sai rồi!" Du Tinh Lan run rẩy cả người, nước mắt không ngừng rơi.
Đáng tiếc, Kiến Bình đế không hề động lòng.
Vưu quý phi cũng cất giọng dịu dàng: "Hoàng thượng ——"
Kiến Bình đế khẽ vỗ tay bà ta: "Được rồi, ái phi không cần nói nữa. Trẫm biết nàng vốn thiện tâm, hầu phủ Nghi Xương từng có ơn cứu mạng nàng, nàng không nỡ không quan tâm. Nhưng trẫm đã sớm bù đắp cho họ đủ cả rồi, chẳng còn nợ gì. Việc này lại càng không liên quan đến nàng, không thể trách nàng, đừng tự dằn vặt."
Vưu quý phi lấy khăn che mắt, thuận theo: "Thần thiếp xin nghe hoàng thượng."
Kiến Bình đế lại nhìn về phía Hoắc Diễm: "Xử trí như vậy, ái khanh có vừa lòng không?"
Hoắc Diễm đáp: "Thần nào dám! Đại ân của hoàng thượng, thần khắc cốt ghi tâm!"
"Ngươi tìm được một "người được sủng ái trong tim" rất không tồi." Ánh mắt Kiến Bình đế lướt qua Cố Đình, giọng điệu thân thiết tiếp tục với Hoắc Diễm: "Vì ngươi mà trả giá đến mức này, ngươi nhất định không được phụ lòng người ta. Trẫm xưa nay thích thành toàn cho người khác, Cố tiểu công tử phong tư xuất chúng, trẫm cũng rất thưởng thức. Vậy thì, cứ theo ý nguyện của cậu ấy, trẫm hạ chỉ: ngươi cả đời này không được nạp thiếp, chỉ có một mình Cố Đình, trừ phi cậu ấy chết. Ái khanh có bằng lòng không?"
Chỉ cần nghe một câu này thôi, Cố Đình đã thấy hoàng thượng tuyệt đối không phải người tốt!
Thoạt nhìn thì như đang giúp người thành toàn, cứ như tất cả đều do bọn họ cầu xin, do chính bọn họ thể hiện, còn trẫm thì chỉ "tin tưởng" và "hảo tâm" ban ơn. Nhưng trong cục diện chính trị, làm gì có vị hoàng đế nào đơn thuần như thế? Làm gì có tình huống nào đơn thuần đến vậy?
Hoắc Diễm được triệu vào kinh, không dẫn theo tổ mẫu hay muội muội, mà dẫn theo "nngười được sủng ái trong tim". Trong ngoài đều cho người thương đủ thể diện, cả chính bản thân cũng ra mặt cầu xin. Nhưng điều này thật sự sao? Chỉ cần bất cứ quan viên nào trong kinh nghĩ một chút cũng sẽ đoán được "cờ hiệu" ẩn sau. Kiến Bình đế không thể không nghi ngờ. Chỉ một thánh chỉ này thôi, đã buộc bọn họ thành đôi, đồng thời cắt đứt đường con cháu của Hoắc Diễm. Về sau hắn không thể lấy nam nhân khác, cũng không thể lấy nữ nhân, nếu muốn thì chỉ có một cách —— khiến Cố Đình chết.
Cái gọi là "tùy ý nguyện" cũng chỉ là hạ chỉ cho Hoắc Diễm cả đời không nạp thiếp, nhưng không hề trực tiếp ban hôn. Những khó khăn, phiền toái, bọn họ vẫn phải đối mặt. Đây nào phải không có tâm cơ.
Chỉ trong nháy mắt, lưng Cố Đình đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hễ Hoắc Diễm chấp nhất vào điểm nào, để tâm vào điều gì thì về sau con đường của họ sẽ càng gian nan. Đặc biệt là cậu, Cố Đình, e rằng chỉ có con đường chết.
Nhưng Hoắc Diễm lại chẳng hề sợ hãi, hắn vốn tâm trí kiên định, quyết rồi thì không quay đầu, không hối hận. Lúc tiếp chỉ, hắn dứt khoát, thản nhiên: "Thần tuân chỉ! Tạ chủ long ân!"
Hắn và Cố Đình nghĩ hoàn toàn khác nhau. Trong lòng hắn chỉ mong về sau có thể cùng bảo bối nhỏ thành thân, sống ngày tháng ngọt ngào, ân ân ái ái, chẳng tiếc nuối gì. Giàn có sập cũng chẳng sao, chỉ cần bọn chúng nhìn thấy mà tức chết thì càng hay!
Đến đây, chuyện xem như đã có kết cục, tất cả đều vừa lòng.
Cố Đình và Hoắc Diễm quay lại chỗ ngồi, lặng lẽ liếc nhau, dưới bàn tay họ chậm rãi nắm lấy nhau.
Tiếng nhạc lại vang lên.
Âm thanh đàn sáo réo rắt, du dương uyển chuyển, ánh nến khẽ lay động, soi xuống đôi bàn tay đang đan xen. Trong lòng từng thiếu hụt một góc, giờ dần dần viên mãn.
Hoắc Diễm nghĩ, bảo bối nhỏ vừa rồi bảo vệ hắn đến thế, che chắn hết thảy, còn bảo không thích sao? Hắn thích dáng vẻ vừa rồi của Cố Đình, sinh khí tràn trề, thần thái rạng rỡ, sáng chói loá mắt. Hắn mong sau này vẫn được thấy mãi dáng vẻ đó. Hắn sẽ bảo vệ người này, dang rộng đôi cánh cho cậu một bầu trời, để cậu có thể kiêu hãnh, tự tại.
Hắn muốn người của mình mãi mãi kiêu ngạo như thế, mãi mãi không cần kiêng dè gì cả!
Du Tinh Lan bị thị vệ trong điện đè xuống, áp giải đi.
"Không... Không cần..."
Gã còn muốn xin tha, nhưng chẳng ai đoái hoài.
Khoảnh khắc bị dẫn ra khỏi điện, gã nhìn thấy Cố Đình và Hoắc Diễm dưới bàn nắm tay nhau. Tất cả phẫn nộ bùng lên, cuối cùng chỉ hóa thành trống rỗng, vô lực.
Hai người kiên định đến thế, là ai cho gã tự tin rằng có thể chia rẽ? Tất cả những việc gã làm trước kia, rốt cuộc là vì cái gì? Là vì nhất kiến chung tình, tình yêu không có kết quả, hay chỉ đơn thuần vì không muốn mất mặt? Hay là... vì bị người khác mê hoặc?
Tất cả những điều đó, thật sự đáng giá sao?
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời cao rộng, sao lạnh lấp lánh. Bầu trời vốn là của gã, nhưng từ nay về sau, gã sẽ chẳng bao giờ chạm tới được nữa.
Nước mắt rơi lã chã.
Gã tự cho mình quá cao, coi trọng quyền thế quá nặng, lại xem nhẹ tình cảm chân thành.
Trước kia gã ham chơi, cũng rất biết chơi, có bị người ta biết cũng chẳng sao. Dù sao còn có cha mẹ, còn có hầu phủ Nghi Xương, trong cung có Vưu quý phi, có chuyện gì cũng được xử lý. Chính gã tình nguyện đưa thân, dễ dàng chiếm chút tiện nghi thì nam nhân nào lại chẳng thích. Nhưng lần này, gã nhìn lầm người. Trấn Bắc Vương thực sự không thích chiếm tiện nghi, thậm chí còn coi như hổ dữ.
Trong kịch bản, loại tình cảm kiên trinh này thật sự tồn tại sao? Tại sao gã mãi không tin? Là vì chưa từng có được sao? Hay vì... chính gã chưa bao giờ thật lòng trao đi?
Gã không biết, cũng không nghĩ ra. Dù thế nào đi nữa, tất cả về sau, đều chẳng còn liên quan đến gã nữa.
Ván này, gã hoàn toàn thua. Rời kinh thành, rời gia thế, gã còn sống nổi mấy ngày?
Trong đại điện, mọi người ai nấy sắc mặt khác nhau, trong lòng đều có tính toán riêng. Chỉ có Tôn Hồng Triết với Bao Kinh Nghĩa ánh mắt sáng rực nhìn Cố Đình và Hoắc Diễm, đầy hứng khởi.
Không hổ là Vương gia cùng Vương phi, thật sự quá lợi hại! Không cần động binh mà đã thắng, tình huống khó xử thế này, chỉ nhờ vài câu đã lật ngược cục diện! Còn có sự kiên định, có nguyên tắc, trong kinh thành rộng lớn như thế, chưa từng gặp qua người như vậy!
Quá đỉnh!
Hai chữ "mẫu mực" còn chưa đủ để hình dung hình tượng của hai người, độ cao này, người thường không bao giờ với tới nổi!
Kinh thành nhìn ngoài thì vinh quang, nhưng ai cũng phải vì sinh tồn mà đấu đá, gặp phải đủ loại lựa chọn. Muốn trèo lên trên, không ít người đành vứt bỏ lương tâm, càng đi càng xa, cuối cùng chẳng thể đạt đích. Lòng người ai cũng hướng về kẻ mạnh, nhìn thấy sự dũng cảm chói lọi thế này, ai chẳng muốn ngắm thêm vài lần. Trấn Bắc Vương vừa cường hãn vừa sâu nặng tình nghĩa, khí chất kiêu hùng, tối nay qua đi, sẽ có bao nhiêu người ngưỡng mộ, cũng đoán ra rồi!
Có vị đại thần trong lòng cảm khái, nhìn về phía Kiến Bình đế cũng không khỏi khẽ thở dài: vận mệnh triều đình, không chỉ cần lương tướng trung thần, mà còn phải có minh quân hiền chủ... Hôm nay một buổi cung yến, hai bên chẳng ai làm gì quá đáng, thoạt nhìn hoàng gia vẫn ổn, thể diện vẫn còn, nhưng Trấn Bắc Vương lại nắm được lòng dân.
Bầu không khí trong đại điện theo tiếng nhạc dần trở nên hài hòa, không còn ai lên tiếng. Nhưng Cố Đình không hề thả lỏng cảnh giác, hết nhìn người này lại liếc người kia, ai cũng giống như kẻ địch. Không còn cách nào khác, người muốn hại Hoắc Diễm quá nhiều, rồi sẽ có kẻ chịu không nổi mà ra tay, đến lúc đó Hoắc Diễm có khi bị giết mất.
Chẳng lẽ là Trương Thế? Người này sắc mặt từ đầu đến giờ vẫn lạ, Hoắc Diễm cũng không mấy thích gã ta. Không, không đúng, trong ký ức Trương Thế hình như không chết sớm vậy... Hay chỉ là vấn đề thế lực thôi, lập trường khác nhau, nay chưa động, sau này thế nào cũng đối đầu.
Nghĩ tới những chuyện ấy, thức ăn trên bàn cũng chẳng còn mùi vị.
Trong lúc đang đề phòng, quan sát xung quanh, Cố Đình bỗng phát hiện điều bất thường.
Cung yến quy mô lớn, rượu trên bàn ai cũng do người hầu chuyên trách bưng tới, hoặc cung nữ hoặc thái giám. Nhưng tiểu thái giám mang rượu cho Hoắc Diễm đã đi rất lâu mà chưa quay lại.
Chỉ mang rượu thôi mà, sao lại lâu vậy?
Cố Đình lập tức nghi ngờ, cảm thấy gã thái giám kia có vấn đề. Nhưng cũng không chắc chắn, lỡ đâu chỉ là ảo giác? Hay do mình quá căng thẳng nên nhìn gà hóa cuốc?
Thế là cậu định ra ngoài xem.
Hoắc Diễm là Trấn Bắc Vương, nhân vật trung tâm của yến tiệc, lúc nào cũng có người chuyện trò, không tiện rời bàn. Cố Đình không muốn gọi hắn, đành tự mình đi, cũng coi như ra ngoài giải khuây.
Dĩ nhiên, cậu vẫn cẩn thận, nơi xa lạ không thể đi lung tung, chỉ dám quanh quẩn gần đó, lại có Ngô Phong đi theo, chắc không nguy hiểm.
Kết quả, vừa ra khỏi, chưa đi xa thì ngay chỗ rẽ đã thấy tiểu thái giám kia. Gã ta không biết đắc tội với ai, đang bị mấy người bắt nạt, ép quỳ trên đất, gương mặt bọn chúng toàn vẻ dữ tợn: "Gớm nhỉ, tiểu tử ngươi cũng có tiền đồ đấy, được lên trước điện hầu hạ cơ à."
"Sao không gọi các ca ca hả? Ngại mất mặt à?"
"Thăng quan phát tài rồi thì quên huynh đệ?"
Tiểu thái giám sắp khóc, còn cố giữ cho mặt mũi không lem luốc kẻo lát nữa gặp quý nhân thì rách việc. Gã ta run rẩy van xin: "Ta... ta vẫn chưa nhận được tiền thưởng... đợi xong việc, ta nhất định gửi các ca ca mà..."
Cố Đình chưa chắc chuyện này là thật hay giả, nhưng cậu trông thấy trong đám kia có người lén liếc bầu rượu trên đất.
Không kịp nghĩ ngợi, cậu bước ra: "Ồ, náo nhiệt ghê, rượu còn chưa đem đi à?"
Cậu thong dong bước đến trước mặt bọn chúng. Đám kia khựng lại, quên cả động thủ.
Người này đẹp quá! Da trắng, môi hồng, y phục xanh nhạt, dung mạo như tranh, phong thái như tiên. Dù trong cung nhìn quen mỹ nhân, vẫn hiếm thấy một công tử phong hoa tuyệt thế thế này!
Kẻ nào hiểu tình hình thì vội huých người bên cạnh. Nhìn kỹ mới nhận ra—chính là "bảo bối trong tim" của Trấn Bắc Vương, Cố Đình!
Danh tiếng của cậu đã lan khắp nơi, từ chiến trường Cửu Nguyên đến hoàng cung, chuyện cũ truyền đi vô số lần. Ngay cả cung nữ, phi tần không được sủng ái cũng thầm mơ tưởng. Người này tuyệt đối không thể đắc tội, bằng không chỉ cần cậu thì thầm một câu bên gối, bọn họ mất mạng như chơi!
Cố Đình thấy bọn này sững sờ thì càng ngẩng cao đầu: "Sao thế, lời của ta không có trọng lượng? Nếu Vương gia ta không uống, ai trong các ngươi chịu trách nhiệm?"
Tiểu thái giám bị bắt nạt thừa cơ bưng rượu bỏ chạy, đám kia lập tức quỳ rạp, chen lấn lộn xộn mà khấu đầu, nhanh đến mức lạ thường.
Cố Đình: ...
Còn chưa kịp tận hưởng cảm giác "cô độc ở đỉnh cao", bên tai đã vang lên một giọng không thiện ý: "Cố công tử oai phong thật, nhưng có biết chỗ này ngươi không được phép đến không?"
Ngay sau đó, một nữ nhân từ sau cột bước ra, dáng người uyển chuyển, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng khá xinh đẹp. Trang sức lại đơn sơ, rõ ràng là chủ tử không được sủng ái trong cung.
Đẹp thế này mà bị Kiến Bình đế bỏ phí, thật lãng phí.
Cố Đình vốn mồm mép lợi hại, lập tức đáp lại: "Chỗ này ta không được tới, chẳng lẽ ngươi được sao? Ta ngồi tiệc cung nãy giờ, chưa từng thấy ngươi."
Nữ nhân nghiến răng, cố mạnh miệng: "Cố công tử biết không, sống không biết chừng mực, sẽ gặp báo ứng."
Cố Đình nhìn nàng ta, cười nhẹ: "Cho nên ngươi bây giờ, là đang chịu báo ứng à?"
Nữ nhân nghẹn họng: "Ngươi có thể nói chuyện tử tế không!"
Cố Đình: "Ngươi còn chẳng tử tế với ta, dựa vào đâu ta phải tử tế với ngươi? Ngươi là ai?"
"Ta..." Nàng ta định nói gì đó rồi dừng lại, ngẩng cằm hừ một tiếng: "Dù sao ngươi cũng chọc không nổi ta!"
Ánh mắt nàng ta lướt từ đầu đến chân Cố Đình, đầy ngạo mạn: "Còn trẻ mà tính khí lớn, dám giương oai trong cung, ai quản ngươi nổi!"
"Bổn vương quản!"
Hoắc Diễm từ xa bước nhanh tới, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua: "Ngươi có ý kiến?"
Trấn Bắc Vương, mặt lạnh Diêm La, từng khiến trẻ con Bắc Địch nín khóc, một thân sát khí khiến bao nam nhân còn khiếp sợ, huống chi nữ tử hậu cung?
Nữ nhân lập tức hoảng loạn, nghiến răng mắng "cẩu nam nam" rồi xoay người bỏ chạy.
Cố Đình: ...
Ngươi nói xem, tự nhiên đến đây làm gì, mắng chửi người không thành thì tức giận, cuối cùng còn chạy trối chết?
Còn chưa kịp xoay người, tay đã bị nắm chặt.
Cố Đình nhìn quanh, tai đỏ ửng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Hoắc Diễm: "Không thấy em."
"Ta chỉ buồn chán nên ra ngoài hít thở." Cố Đình nói: "Ngươi có để ý tiểu thái giám rót rượu cho ngươi không? Rượu có vấn đề không?"
Hoắc Diễm lắc đầu: "Mạnh Trinh ngồi ngay bên cạnh ta, nếu có vấn đề, cậu ta đã nhận ra."
Ngược lại, hắn không nghe thấy gì, tức là không có vấn đề.
Hắn nắm lấy tay Cố Đình, không cho cự tuyệt mà kéo lại bên mình: "Giận à?"
Ban đầu vốn không có, nhưng vừa nghe nhắc thì lại nhớ tới những chuyện trước đó chẳng vui vẻ gì, trong lòng Cố Đình hơi giận dỗi, quay đầu nhìn sang chỗ khác: "Không có."
"Không có thật?" Hoắc Diễm nâng cằm cậu lên, bắt cậu nhìn mình: "Hửm?"
Mặt Cố Đình căng cứng: "Trấn Bắc Vương uy vũ dũng mãnh, thiên hạ hiếm thấy, ta chỉ là một dân đen hèn mọn, làm sao dám?"
Hoắc Diễm suýt nữa bị chọc cười: "Em giả bộ như thế này nhiều rồi, chẳng lẽ bổn vương không nhìn ra? Trong thiên hạ này, chẳng có việc gì là em – "dân đen hèn mọn" – không dám làm cả."
Cố Đình trừng mắt: "Thế nào, Vương gia hối hận rồi?"
Hoắc Diễm hơi cúi xuống, in một nụ hôn lên trán cậu: "Đình công tử uy vũ khí phách, ngay cả bổn vương cũng chẳng dám đâu."
"Ngươi—" Cố Đình vội vàng đẩy hắn ra, liếc nhìn xung quanh: "Đây là nơi nào, ngươi có thể giữ chút ý tứ không!"
"Không thể."
Hoắc Diễm lại nắm tay cậu, đưa lên môi hôn xuống lần nữa: "Mỹ nhân ngay trước mắt, vì bổn vương mà dốc sức liều mình, lý trí của ta đã sớm chẳng còn, trong mắt chỉ có một mình em."
Cố Đình: ...
Dù sao thì chuyện nữ nhân kia, một câu hắn cũng chẳng trả lời cho đàng hoàng! Chờ ta hỏi lại ngươi có đúng không! Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi mà không nói cho rõ ràng, chắc chắn ngươi chết chắc! Chết chắc rồi, nghe rõ chưa!
Trong mắt ánh lên tia nguy hiểm mờ mờ, Cố Đình bình tĩnh nhìn Hoắc Diễm: "Ngươi—"
"Thì ra hai vị ở đây."
Câu hỏi còn chưa kịp nói ra thì đã bị cắt ngang. Thái tử từ hành lang đi đến, mỉm cười chào hỏi.
Cố Đình liếc nhìn Hoắc Diễm, tiện tay đẩy hắn một cái – thái tử nói chuyện, không thể không đáp!
Hoắc Diễm xoay người, nghiêm mặt nói: "Trong tiệc uống nhiều quá, ta đi tìm một phòng nghỉ. Thái tử cũng vậy sao?"
"Đúng là đang muốn đi, vừa gặp hai người ở đây nên tiện chào một câu." Thái tử cười gật đầu: "Phải nói những lời của Cố công tử trong cung yến thật khiến ta ngạc nhiên và cảm thán. Tình cảm của hai người quả thật khiến người khác hâm mộ. Chỉ là, nơi này rốt cuộc không phải là Cửu Nguyên, sau này nên cẩn trọng lời nói việc làm, đừng để người khác có cớ chê cười."
Cố Đình không hiểu rõ ý câu này. Hoắc Diễm cũng không để cậu lên tiếng, kéo cậu đứng phía sau, nhìn thái tử nói: "Kinh thành phồn hoa khiến người ngưỡng mộ. Đáng tiếc thần không thể ở lâu, sắp tới sẽ cáo từ."
Thái tử cười đầy ẩn ý: "Hôm nay ai biết được ngày mai thế nào? Lời nhắc nhở này vốn không chỉ vì hôm nay. Biết đâu Trấn Bắc Vương và kinh thành, triều đình, lại còn có duyên phận cũng nên."
Lời nói có chút mơ hồ, khiến người nghe không dễ hiểu hết.
Thái tử cũng không giải thích thêm, chỉ cười nói: "Nếu Trấn Bắc Vương có thời gian, có thể thường xuyên đến Đông Cung chơi. Cửa lớn của ta luôn rộng mở. Thế sự kinh thành, ta không dám nói hiểu hết nhưng ít nhiều cũng có thể giúp một tay."
"Nếu vậy, hai người cứ tự nhiên, ta không quấy rầy nữa."
Nói xong thì đi, đến nhanh mà đi cũng dứt khoát.
Cố Đình nhìn bóng lưng thái tử, như đang suy nghĩ điều gì.
Hoắc Diễm nắm tay cậu, ngón tay chơi đùa một lát, đợi cậu hoàn hồn mới hỏi: "Hiểu chứ?"
"Ừm..." Cố Đình cau mày: "Thái tử có phải đang muốn lôi kéo ngươi không?"
Lời có chút mơ hồ, nhưng thái độ lại rất chắc chắn.
Hoắc Diễm gật đầu: "Ừ."
Cố Đình nhíu mày chưa giãn: "Lần trước khi chúng ta phụng chỉ phá án, thái tử đưa cho ngươi tên Tôn Hồng Triết. Bây giờ lại thêm một lần nữa. Có lần một, lần hai, nhưng không thể có lần ba, bốn. Người trên cao mà đã cho ngươi thể diện, nếu ngươi không nhận, vậy thì sẽ chẳng có lần sau đâu."
Muốn lôi kéo một người thì thái độ sẽ thân thiết. Không lôi kéo được thì sẽ ra tay tàn nhẫn.
Hoắc Diễm: "Sợ sao?"
Cố Đình nhìn thẳng vào mắt hắn, lắc đầu, khóe môi nhếch lên: "Không sợ!"
Từ lúc vào kinh đến nay, bao nhiêu chuyện to gan lớn mật còn trải qua được, thì chút nguy cơ này tính là gì. Sợ cái gì! Tới đi! Có chiêu nào tung hết ra ngoài! Ai sợ ai là chó!
Hoắc Diễm xoa đầu cậu: "Ngoan."
Cố Đình không lo lắng chuyện này, vì nếu thật sự phải đi, thái tử cũng chưa chắc đã giữ được bọn họ. Nhưng—
Cậu lại lo lắng nhìn Hoắc Diễm: "Ngươi nói ngươi sẽ cáo từ? Tự nguyện xin rời đi sao?"
Trong mắt cậu, những người kia cố tình triệu bọn họ vào kinh thành, mục đích chưa đạt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả người đi.
Hoắc Diễm: "Nếu ta không cáo từ, bọn họ mới càng hoảng sợ."
Cố Đình nghẹn lời: "Ra vậy."
Nếu cố tình ở lại không đi, chẳng lẽ ngươi muốn biến cả kinh thành thành Cửu Nguyên của ngươi sao?
Hoắc Diễm kéo tay Cố Đình: "Về chứ?"
Nghĩ đến không khí trong cung yến, Cố Đình thấy áp lực: "Không muốn."
Nếu là tiệc nhà người bình thường thì cậu đã sớm rời đi, nhưng đây lại là cung yến, là hoàng cung, hoàng thượng không cho lui thì chẳng ai được rời khỏi. Có thể trì hoãn thêm chốc lát thì trì hoãn thêm chút.
Cậu đứng vững tại chỗ: "Ta không sao, ngươi cứ về trước đi."
Hoắc Diễm nhìn cậu, như nhìn kẻ ngốc: "Em ở đây, ta đi đâu được?"
Cố Đình: ...
Hoắc Diễm tiến sát lại, trán chạm trán: "Rốt cuộc sao vậy? Sao lại không vui thế?"
Cố Đình nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ngươi thật sự không có gì muốn nói sao?"
Hoắc Diễm lắc đầu.
Cố Đình: ...
Cậu rất rất phẫn nộ.
Nghĩ rằng chỗ này không phải nơi để nói chuyện, cậu dứt khoát quay đầu bỏ đi: "Cho nên ta cũng chẳng có gì mà không vui cả! Ta không hề giận!"
Hoắc Diễm kéo tay cậu lại, cậu lập tức hất mạnh tay hắn ra.
Hoắc Diễm lại túm lấy, cậu hung hăng dẫm mạnh lên chân hắn.
Đột nhiên, bầu không khí lặng ngắt.
"Bên kia... có phải có động tĩnh không?" Cố Đình chỉ về phía đông nam, cũng không chắc chắn lắm.
Sắc mặt Hoắc Diễm hơi nghiêm lại, gật đầu: "Ừ."
Bên cạnh có Hoắc Diễm, Cố Đình chẳng sợ gì, thậm chí còn tràn đầy hiếu kỳ: "Có muốn đuổi theo xem thử không?"
Hoắc Diễm không bày tỏ ý kiến: "Được."
Cố Đình lập tức chạy về phía trước.
Hoắc Diễm tất nhiên đuổi theo, nhưng lại thong thả, chậm rãi mà vẫn kịp, vừa đi vừa cố ý chọc ghẹo: "Đình công tử, tốc độ này có phải hơi chậm không? Sợ là đến nơi thì đã muộn rồi đấy."
Cố Đình: ...
Sợ cậu không hiểu, Hoắc Diễm lại tiếp tục ẩn ý: "Bổn vương thì ngược lại, dù mang theo một người cũng chẳng thành vấn đề."
Trong lòng Cố Đình chỉ toàn muốn chửi thề.
Đồ Vương gia lưu manh vô sỉ!
Quá đáng ghét rồi, tên nam nhân này muốn gì thì không bao giờ chịu nói thẳng, cứ phải vòng vo để cậu tự hiểu mà chủ động, ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng nói đầy ẩn ý, bây giờ lại còn ép buộc cậu!
Cậu là loại người dễ mắc mưu vậy sao!
Ngay sau đó, Đình công tử nhảy lên người Vương gia lưu manh vô sỉ, hai chân siết chặt khóa lấy eo hắn, hai tay cũng vòng chặt ôm cổ hắn, mặt hất lên đầy kiêu ngạo, ra lệnh: "Đuổi theo cho ta! Nếu đuổi không kịp thì ngươi không phải Vương gia, ngươi là chó!"
Cảm giác hạnh phúc đè nặng trong vòng tay, Hoắc Diễm trong khoảnh khắc ấy thấy vô cùng mãn nguyện.
Hắn ôm chặt Cố Đình, giọng khàn khàn trầm thấp: "Ôm cho chắc!"
Tiếp theo, mũi chân nhẹ điểm, cả người lao vọt lên không trung.
Hãy nhớ kỹ cảm giác này, cả đời cũng không cần quên.