Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 91

 
Cảnh vừa rồi quá mức k*ch th*ch, Lâm Mậu có chút chịu không nổi.

Người vừa nắm cổ áo sau gáy của hắn ta là Ngô Phong, động tác dĩ nhiên chẳng thể gọi là nhẹ nhàng gì, miễn sao không chết là may.

Còn về phần Cố Đình, vốn dĩ người ta không nhắm vào cậu, cậu cũng chẳng muốn tránh. Nhưng ai bảo đúng lúc này Hoắc Diễm xuất hiện? Vương gia tuyệt đối không cho phép bảo bối trong lòng mình chịu nửa phần khổ, gặp nửa điểm nguy hiểm, tất nhiên phải ôm chặt trong ngực, bảo vệ ở nơi an toàn nhất.

Khi dừng lại, Lâm Mậu choáng váng hoa mắt, thật sự không quen kiểu "bay trên trời" này. Cố Đình thì vẫn ổn, lúc bị ôm trong lòng, người kia còn đau xót, thả xuống cũng đặt để cẩn thận, trên người chẳng có chút tổn thương nào, có lẽ là đã quen rồi.

Lâm Mậu: ...

Quá sức k*ch th*ch, thật sự chịu không nổi.

Thì ra, có bản lĩnh mới được đãi ngộ như vậy!

Hoắc Diễm vào kinh hơn một tháng nay, thường xuyên xuất hiện bên ngoài, ai cũng biết mặt. Giờ thấy Trấn Bắc Vương xuất thần nhập hóa, khinh công bay lượn, ôm một người mà vẫn thong dong như chẳng có gì, quả thật lợi hại!

Hiện trường lập tức im phăng phắc, ngay cả cuộc ẩu đả cũng dừng lại, ánh mắt đều dồn về phía Trấn Bắc Vương.

Lâm Mậu cảm thấy đứng cạnh Trấn Bắc Vương và Cố Đình, ngay cả bản thân mình cũng khác đi, được mọi người nhìn, ai nấy đều tôn kính, ngưỡng mộ!

Trong lòng hư vinh nổi lên, tuổi trẻ không kìm được muốn khoe khoang. Nghĩ lại cảnh vừa rồi, ai dám làm bổn thiếu gia khó chịu, thiếu gia nhất định khiến kẻ đó không thoải mái!

"Có người bắt nạt Cố Đình!" Lâm Mậu lập tức mách lẻo với Trấn Bắc Vương, ngón tay chỉ thẳng Trương Đoạt: "Chính là gã! Vừa rồi ta tận mắt thấy, gã suýt nữa xô Cố Đình vào nhà xí, Vương gia mau trừng trị gã đi!"

Mọi người: ...

Trương Đoạt: Ngươi đang nói cái gì vậy?

Hoắc Diễm vừa nghe bốn chữ "bắt nạt Cố Đình" thì cực kỳ nhạy cảm. Đặc biệt còn "xô vào nhà xí"? Trương Đoạt định làm gì? Muốn nhìn gì?

Có vài chỗ hắn còn chưa được cho xem đâu đấy!

Sát khí gần như ngay lập tức lan tỏa, uy áp từ cơ thể Hoắc Diễm tràn ra, ánh mắt mang theo khí lạnh: "Ngươi đã làm gì Vương phi của ta?"

Lâm Mậu chợt hiểu ra, tại sao mọi người chỉ coi Cố Đình là người thông minh, còn với Trấn Bắc Vương thì coi là bảo bối trong tim. Dù chưa thành thân, trong lòng Trấn Bắc Vương, Cố Đình sớm đã là Vương phi, địa vị không ai lay chuyển nổi!

Đối phương còn chưa ra tay, Trương Đoạt trong lòng đã sinh ý muốn rút lui: "Ta chẳng làm gì cả! Chỉ nói vài câu thôi, Vương gia không tin thì có thể hỏi Cố Đình!"

Gã nào ngờ, ván cờ vốn nắm chắc trong tay lại bị Cố Đình phá vỡ, Lâm Mậu bị tác động, tất cả công sức đều đổ sông đổ biển. Nếu gắng gượng thêm, vẫn còn chút hy vọng. Nhưng ai ngờ Trấn Bắc Vương cũng đến, không chỉ đến mà còn trực tiếp cứu người!

Một bàn cờ hoàn toàn vỡ vụn, kế tiếp còn chơi thế nào nữa? Đổi ai vào cũng không cứu nổi! Ngay cả bản thân gã cũng thấy như tự đá vào chân mình, những chiêu còn lại cơ bản chẳng dùng được. Nếu ban đầu không dàn dựng màn kịch kia, ít ra vẫn có thể quen biết với Lâm Mậu như người xa lạ, không thiện cảm thì cũng chẳng đến mức thành kẻ thù. Còn bây giờ, đã xướng đến mức này, thế cục đã xoay chuyển không nổi, bọn họ thật sự thành kẻ thù rồi!

"Hỏi Cố Đình làm gì, hỏi ta là được!" Lâm Mậu chỉ chỉ mắt mình: "Thiếu gia ta tận mắt nhìn thấy, còn giả được sao?"

Hoắc Diễm che chắn Cố Đình sau lưng, đưa tay ra một chiêu mời, trực tiếp hướng Trương Đoạt: "Lên đi!"

Lâm Mậu chỉ thấy một chữ: Sướng!

Ở nhà hắn ta, luôn dạy quân tử nhân hậu, người ta mắng được họ, họ lại không được mắng lại, mở miệng chửi người là bất nhã, nhiều nhất chỉ có thể nhịn nhưng như vậy chẳng khác gì chịu thua!

Ở nhà hắn ta, tuyệt đối không được mách lẻo, bởi quân tử không dùng miệng lưỡi thị phi, càng không được nói xấu sau lưng, có gì thì phải đối mặt thẳng thắn. Nhưng đối diện nói thì thường là bị ăn đòn, tại sao lại không được có cách khác chứ!

Ở nhà hắn ta, nếu thật sự tố cáo thì không có ai chống lưng, ngược lại còn bị phạt, bởi chỉ cần chuyện lớn ra thì là lỗi, bất kể đúng sai. Nhưng phần nhiều là do người khác chọc hắn ta trước mà! Sao lại không thể đánh trả thẳng thừng?

Một loạt quy củ ấy đè nén hắn ta từ nhỏ. Cho nên càng bị ép, hắn ta càng muốn phản kháng. Càng bị cấm, hắn ta càng muốn làm. Hắn ta không muốn giống như trước, bị áp lực trói buộc nữa, hắn ta muốn thống khoái một lần!

Dựa vào bản thân, nhiều lắm cũng chỉ được coi là ngang ngược. Nhưng thật sự "thống khoái" thì quá khó.

Mà hôm nay, hắn ta đã nếm trải được mùi vị ấy.

Cố Đình tuy luôn giữ khoảng cách, nhưng chưa từng từ chối giải đáp cho hắn ta, gặp chuyện cũng không mặc kệ, còn kiên nhẫn chỉ điểm, nhắc nhở, đến lúc quan trọng còn ra tay giúp. Lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được cảm giác "có người bao che".

Trấn Bắc Vương lại càng rõ, hắn ta tố cáo thì lập tức tin. Hắn ta muốn đánh thì thực sự đứng ra mời chiến. Tuy rằng nguyên nhân là vì Cố Đình chứ không phải hắn ta... nhưng ít ra Trấn Bắc Vương tin lời mình!

Trương Đoạt ở nhà thì ngạo mạn, nhưng trước mặt Trấn Bắc Vương chỉ có thể co lại, bởi gã biết đánh không lại! Đánh không lại mà còn muốn ứng chiến, chẳng phải ngu ngốc sao!

Gã nhìn sang Lâm Mậu: "Ta khuyên công tử đừng ở đây mà bày đặt thị phi, gieo rắc lời lẽ, điều này vốn không hợp quy củ nhà ngươi."

Nếu đã không tranh thủ được, thì chẳng cần khách khí nữa!

Lâm Mậu trừng mắt, hắn ta biết ngay mà, tên họ Trương này chẳng phải thứ tốt! Biết chửi người chứ gì? Ta cũng biết!

Hắn ta lạnh giọng: "Trương tướng quân nhiều đời mang danh võ tướng, mà lại trốn tránh khi chiến, lòng run tay sợ, cái miệng chỉ biết cắn người, e là cũng chẳng hợp với gia giáo nhà ngươi đâu!"

Trương Đoạt nheo mắt: "Ngươi đừng lạc đề. Ta có bắt nạt Cố Đình hay không, trong lòng Cố Đình rõ ràng nhất, để cậu ta tự nói!"

Lâm Mậu lập tức quay sang Hoắc Diễm mách tiếp: "Ngài xem đó, gã đang uy h**p Cố Đình! Ngài còn ở đây mà gã đã dám uy h**p, bắt Cố Đình phải cẩn thận, đừng nói lung tung. Nếu ngài không ở đây, Cố Đình chắc chắn bị gã bắt nạt đến chết!"

Hoắc Diễm nghiêng mắt nhìn Cố Đình một cái.

Cố Đình nhịn cười không nổi, chỉ quay lại một ánh mắt: Đứa nhỏ lớn thế này thật không dễ dàng, cha mẹ quá nghiêm khắc, chưa từng được cưng chiều như vậy. Vương gia, ngài rộng lượng thì giúp nó một lần đi.

Hoắc Diễm tiếp tục đưa tay: "Tiếp tục!"

Lâm Mậu vui sướng đến mức thiếu chút nữa kêu meo meo, đây là Vương gia thần tiên gì vậy, Cố Đình lại là bằng hữu thần tiên gì vậy, a a a a, đời hắn ta thế này coi như viên mãn!

Hoắc Diễm không chỉ đưa tay mời chiến, hắn thật sự ra tay, thân hình chớp lên đã nhảy tới trước mặt Trương Đoạt, nắm đấm vung ra phía trước ——

Cổ họng Trương Đoạt run rẩy, đối phương cho gã áp lực như một ngọn núi lớn đè xuống, hung hăng ép tới, gã căn bản không phản ứng kịp!

Làm sao bây giờ? Gã tuyệt đối không thể thắng nổi Trấn Bắc Vương, bị đánh chết ở đây thì mất mặt quá, mặt mũi của gã và cả Trương gia đều mất sạch! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!

Theo bản năng, Trương Đoạt nhìn quanh, ngay khoảnh khắc Hoắc Diễm sắp đánh trúng, gã dùng lực xoay chân ——

Bị quyền phong của Hoắc Diễm quét tới, lại chọn sai vị trí, "rầm" một tiếng rơi xuống lầu!

Thoạt nhìn giống như gã tự mình không cẩn thận, chứ không phải bị người khác đánh ngã, mất mặt thì vẫn mất mặt, nhưng so với bị đánh trực tiếp trước mặt mọi người thì đỡ hơn một chút.

Lâm Mậu vui quá mức, gào khản giọng: "Vương gia uy vũ! Đánh chết gã đi a a a a ——"

Bị hắn ta kéo theo, bầu không khí hiện trường náo nhiệt, thoạt nhìn người khác cũng sắp hùa theo náo loạn... Cứ như sắp có án mạng!

Tú bà không thể khoanh tay nữa, dù sợ chết cũng phải ra mặt. Từ xa đã cười cười nói nói: "Sao còn ngẩn ra đó, mau nhanh tay nhanh chân dọn dẹp! Vương gia là khách quý, ghé đến lâu chúng ta là ban cho chúng ta thể diện lớn, vậy mà từng người không biết tiếp đón, còn để loạn như thế này, khách nhân ngồi vào đâu được? Nhanh, nhanh!"

Vừa sai bảo người thu dọn, vừa khoa trương cúi lạy Hoắc Diễm: "Vương gia đại giá quang lâm, Yến Xuân lâu chúng ta thật sự là sáng rực, các cô nương thấy đến hoa cả mắt, ai cũng ngượng ngùng muốn tới chào! Đừng nói các nàng, ngay cả ta già này trẻ lại mấy chục tuổi cũng ngàn vạn lần không dám đứng trước mặt Vương gia. Nhìn Cố công tử đây phong thái, dung mạo, trời xanh đem hết linh khí mấy trăm năm tích tụ đều dồn hết lên người ngài ấy. Ai nhìn mà không tự thấy hổ thẹn, ai dám để kẻ xấu xí nào đó giở trò làm trò cười nữa?"

Nói nhanh như mưa, nâng Cố Đình lên tận mây xanh, như thể thần tiên hạ phàm, ai trong lòng dám bất kính đều đáng bị sét đánh!

"Cố công tử, ngài xem, chỗ này loạn thành ra vậy, tiểu nhân xin đổi cho ngài chỗ khác, có cả loại quả ngọt giòn mà ngài vừa khen, còn có... Ngài đừng trách tiểu nhân nhiều chuyện, khi nãy ngài nhấp ngụm rượu hoa lê, hình như có nhắc qua trong phủ Vương gia cũng thích loại này? Tiểu nhân không dám chậm trễ, đã chuẩn bị sẵn, mời ngài qua bên kia xem ——"

Tú bà gần như liều mạng, cố nói thật nhanh kẻo bị ngắt lời, không thì mất khí thế, cũng bị thu dọn luôn. Một hơi nói hết, không chỉ để mọi người lo dọn dẹp mà còn khéo khéo đưa rượu ngon đến bàn Vương gia.

Phải nói, bà ta nhìn chuẩn lắm.

Nếu trong mắt bà ta chỉ thấy Trấn Bắc Vương mà không để ý Cố Đình, chắc chắn Cố Đình sẽ không vui, Hoắc Diễm cũng không cao hứng. Nhưng bà ta lại tâng Cố Đình hết lời, cái gì cũng tốt nhất, Hoắc Diễm sẽ nghĩ đó là điều đương nhiên: người của hắn không tốt thì ai tốt? Rồi bà ta còn thể hiện mình để ý sở thích của Cố Đình, nhìn vài đũa gắp là biết mang món cậu thích lên ngay, Hoắc Diễm sẽ thấy bà ta có mắt nhìn, biết làm việc. Cuối cùng còn nhắc lại rằng Cố Đình dù ngồi đây vẫn nhớ tới Vương gia trong phủ, uống rượu cũng nghĩ đến.

Vương gia dù không vui, cũng sẽ nể mặt Cố Đình chứ?

Quả nhiên, khi Cố Đình quay sang hỏi ý, Hoắc Diễm chỉ nhàn nhạt gật đầu: "Em nếu thích thì cứ nếm đi."

Tai Cố Đình lập tức đỏ bừng.

Cái gì gọi là "em nếu thích thì cứ nếm đi", ta mới không phải vì thích mà uống đâu!

Tú bà nhẹ nhõm, tươi cười rực rỡ dẫn đường: "Công tử muốn bao nhiêu cũng có, đủ cả! Nhưng mà loại quả này được ngâm rượu trái cây cả trăm ngày, ăn thì ngọt giòn hơi ngà say, nhưng không thể ăn nhiều, sẽ thật sự bị say. Vương gia ngài nên để ý chút, ta thấy Cố công tử rất thích khẩu vị này, lát nữa ta sẽ dặn chuẩn bị sẵn ít mang về cho hai vị, chứ hôm nay thì không thể có thêm nữa... Chính là nơi này, hai vị cứ thoải mái, sẽ không có ai quấy rầy!"

Khi tú bà lui xuống, mặt cười càng tươi nhưng sau lưng mồ hôi lạnh cũng tuôn nhiều.

Trấn Bắc Vương là nhân vật nào, lâu này nếu không nịnh bợ thì còn buôn bán gì nữa? Nhưng muốn nịnh cũng phải có bản lĩnh. Người ta rõ ràng chướng mắt mấy cô nương son phấn tầm thường, còn dám đưa lên thì chẳng khác nào muốn chết!

Làm ăn kiểu này, điều quan trọng nhất là phải có mắt nhìn, biết gió đông hay gió tây, lỡ nhìn nhầm thì mạng nhỏ cũng mất. May mà lần này ứng biến kịp thời.

Bà ta chỉnh lại búi tóc, xoay người lập tức lạnh mặt, gọi người đến: "Đi nói với Tuyết Cầm, ta chỉ có thể giúp được tới đây thôi. Kêu nó cẩn thận, đừng có lả lơi quá đà, xui xẻo thì không sao, đừng lôi cả lâu vào!"

Chuyện gì cũng có mức độ. Như vừa rồi ứng biến nhanh nhạy, hiệu quả cũng tốt, tâng Cố công tử thêm mấy câu, chọc ghẹo chuyện tình ý đôi lứa cũng hay, nghe vui tai. Nhưng ngẫm kỹ lại, thân phận mình thế nào, liệu người ta có thật sự thấy vui? Rồi sau nhớ lại, khó tránh khỏi thấy khó chịu. Những chuyện như vậy đâu phải muốn nói là nói được.

Biết dừng đúng lúc, đó mới là thứ cả đời phải học cho giỏi!

......

Hoắc Diễm nâng ly rượu trên bàn: "Hương thơm tao nhã, dư vị lâu dài, loại rượu hoa lê này, bổn vương quả thật rất thích."

Hắn cười như không cười nhìn người bên cạnh, ngón tay thon dài khẽ vuốt miệng ly, hơi thở pha hương rượu, mơ hồ ướt át.

Cố Đình chỉ cảm thấy tên Vương gia này đang trêu chọc mình, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.

Cậu nhặt một quả để ăn, còn chưa kịp bỏ vào miệng thì tay đã bị bàn tay to nóng ấm giữ lại, mạnh mẽ đổi hướng, nhét thẳng vào miệng người khác.

Chủ nhân bàn tay kia lại còn nghiêm túc nói: "Thứ này dễ say, không được ăn nhiều."

Cố Đình: ......

"Ngài chẳng phải cũng ăn rồi sao!"

"Đó là ta chưa từng nếm qua." Hoắc Diễm nhai vài cái, gật gù: "Quả nhiên giòn ngọt, khẩu vị của Đình Đình quả thật không tầm thường."

Cố Đình thấy không thể tiếp tục dây dưa kiểu này, đổi đề tài: "Sao ngài lại đến giờ này?"

"Bổn vương không thể đến bây giờ?"

Hoắc Diễm vẫn cứ không đứng đắn, chuyện gì cũng có thể bị hắn nói lệch đi: "Đình công tử mới vừa rồi làm gì... mà không muốn để bổn vương nhìn thấy, hửm?"

Cố Đình gấp: "Ngài biết em không có ý đó!"

"Vậy là đang nhớ bổn vương?" Hoắc Diễm đột nhiên dưới bàn nắm chặt tay Cố Đình: "Trong lòng tưởng nhớ, nên mới vẫn luôn để tâm?"

Cố Đình: ......

Đường đường Vương gia, trước mặt bao nhiêu người, có thể đừng không biết xấu hổ như vậy không?

Hoắc Diễm cúi sát, khẽ thổi khí bên tai: "Bé cưng Đình Đình, không ai nhìn đâu."

Làm sao có thể! Cố Đình lập tức đảo mắt nhìn quanh, mọi người chẳng lẽ là bị mù hết rồi sao... Ủa?

Nơi mắt nhìn tới, thật sự không ai đang chú ý bọn họ, ai cũng bận rộn, chìm trong hưởng lạc, kẻ thì ôm mỹ nhân, kẻ thì uống rượu đánh bài, hoàn toàn không để ý xung quanh. Ngược lại, mình với Hoắc Diễm còn quá mộc mạc, có chút lạc lõng?

Những người này chẳng lẽ không ai tò mò về Trấn Bắc Vương sao? Sao chẳng ai nhìn qua một cái!

Vì sao...

Thật ra ánh mắt mọi người đều lấp lóe, chỉ vì sau lưng Hoắc Diễm còn có phó tướng Phàn Đại Xuyên và mấy tên cận vệ mặt lạnh đáng sợ! Đám người này đứng đó như chiến thần, ánh mắt đầy uy h**p, từ trên xuống dưới chỉ truyền ra một thông điệp ——

Không được nhìn trộm Vương phi!

Hoặc có thể nhìn, nhưng đừng để bị bắt gặp.

Người tinh ý thì từ cách Trấn Bắc Vương cẩn thận che chở Cố công tử cũng hiểu ngay ý tứ, Vương gia có thể thoải mái nhìn, trêu chọc đôi ba câu thì được, chứ Cố công tử thì không, lỡ làm vị chuẩn Vương phi này đỏ mặt thẹn thùng, mà Vương gia lại không vui thì các người cũng đừng mong yên thân, coi chừng mất mạng ngay tại chỗ!

Vậy nên ở nơi Cố Đình không nhìn thấy, chỉ cần cậu không động đậy, ánh mắt mọi người sẽ thẳng tắp nhìn qua, tò mò về Trấn Bắc Vương cùng chuẩn Vương phi; cậu vừa nhúc nhích, mọi người lập tức đồng loạt quay đi, uống rượu thì uống rượu, đánh nhau thì đánh nhau, đùa giỡn cô nương thì tiếp tục đùa giỡn, ai cũng ra vẻ ta đây chẳng biết gì.

"Thế nào, có phải không ai nhìn không?" Hoắc Diễm thừa thế tiến lại gần, hôn Cố Đình một cái: "Ai nấy đều bận... bổn vương, cũng rất muốn tranh thủ một chút."

A ——

Hôn thật kìa!

"Vương gia đúng là gan thật! Trước mặt bao nhiêu người mà dám giở trò!"

"Thế nào gọi là giở trò đâu? Rõ ràng là không kiềm chế được tình cảm thôi!"

"Cố công tử đáng yêu quá, các ngươi thấy mặt cậu ấy đỏ lên chưa?"

"Trời ơi —— vì sao ta là nam nhân mà nhìn cảnh này lại thấy xứng đôi đến vậy? Quả thật rất xứng, mau nhìn đi!"

Bầu không khí trong sảnh trở nên quái dị, Cố Đình không nhìn thấy nhưng vẫn thấy khó chịu, tránh né nụ hôn của Hoắc Diễm, song lại không rút tay về, mặc cho hắn nắm: "Ngài đừng như vậy..."

"Bé cưng Đình Đình muốn bổn vương thế nào? Hửm?" Hoắc Diễm kề sát: "Chúng ta thành thân, được không?"

"Dừng lại!"

Đối phương quá gần, hơi thở quấn lấy nhau, tim đập thình thịch muốn nhảy ra, Cố Đình thật sự chịu không nổi, chống vào ngực hắn: "Em có chuyện chính! Vừa rồi em thật sự gặp Trương Đoạt, gã nói mấy câu rất có ý tứ!"

Hoắc Diễm biết bảo bối nhỏ thẹn thùng, không chọc ghẹo nữa, nghiêm túc lại: "Gã nói gì?"

Cố Đình lặp lại nguyên văn: "Trước kia em đã nghe qua tin, không có chứng cứ thì không tiện oan uổng người khác, nhưng hôm nay Trương Đoạt nói vậy, chứng tỏ gã thật sự có liên quan."

Hoắc Diễm khẽ ngả người ra sau, nét mặt chìm trong bóng tối: "Ta biết."

Cố Đình ngẩn người: "Ngài biết? Vậy sao không ——"

Sao không động tới Trương Đoạt? Lời còn chưa dứt, chính cậu đã hiểu ra, khóe mắt khẽ nheo: "Bảy năm trước trận đại chiến cốc Liệt Viêm, quả nhiên liên quan đến Trương gia, đúng không?"

Hoắc Diễm gật đầu, đáy mắt sâu thẳm không lộ chút ánh sáng: "Nếu điều tra, ta nhất định bắt bọn họ trả giá đắt."

Trương gia nhiều đời làm binh, từng có không ít tướng tài, tuy dần xuống dốc nhưng danh tiếng vẫn còn. Bắt bọn họ trả giá... chuyện này chắc chắn không nhỏ.

Lẽ nào chuyến này Hoắc Diễm vào kinh, ngoài việc điều tra nội gián Bắc Địch trong triều, còn muốn nhân cơ hội lật tung Trương gia một phen?

Cố Đình nắm chặt tay Hoắc Diễm: "Dù thế nào em cũng sẽ theo ngài."

Hoắc Diễm bật cười: "Cho dù là xuống thiên lao?"

Cố Đình biết hắn đùa, nhưng bản thân lại nói thật: "Xuống lao hay là bỏ trốn, em đều theo."

Hoắc Diễm bỗng trở nên nghiêm túc: "Không hối hận?"

"Em lại nghĩ..." Cố Đình cười càng sâu: "Vương gia sẽ khiến em hối hận sao?"

"Không dám!"

Hoắc Diễm hôn mạnh lên mu bàn tay Cố Đình, như vậy vẫn chưa đủ, định làm thêm trò nữa nhưng Cố Đình lập tức đưa tay bịt miệng hắn: "Đứng đắn chút!"

Lâm Mậu... Lâm Mậu cảm thấy mình thật sự không nên ở đây, đưa tay che mắt, nhưng vẫn lén nhìn qua kẽ ngón tay.

Quá dính nhau rồi! Quá ngọt rồi! Tha cho cẩu độc thân đi, ăn no quá rồi!

Cố Đình lỡ va đổ chén rượu trên bàn, lúc này mới thấy Lâm Mậu: "Ngươi sao lại ở đây..."

Lâm Mậu vẻ mặt đau khổ: "Lễ vật của ván ba, Cố huynh!"

Cố Đình: ...

Vừa rồi nhờ tú bà xoay xở, bầu không khí hòa hoãn, trong lầu lại náo nhiệt, nhạc công lại gảy đàn, vũ nữ lại múa, Trương Đoạt được hạ nhân tìm về, ngồi lại chỗ mình. Lâm Mậu cũng đến gần, chỉ cách Cố Đình một bàn rồi ván hai của cuộc cá cược tiếp tục, cả Lâm Mậu và Trương Đoạt cùng dâng lễ vật.

Có lẽ vì bị khí thế của Trấn Bắc Vương ảnh hưởng, ván này diễn ra khá yên ổn, cô nương Tuyết Cầm dường như cũng bị dọa, trước mỗi lễ vật đều không có phản ứng gì đặc biệt nên vẫn chưa phân thắng bại.

Ván ba sắp bắt đầu, ván cuối cùng chắc chắn phải phân ra kẻ thắng người thua.

"Không biết làm sao mới thắng được..."

Nói thế nào thì nói, Lâm Mậu vẫn thấy khó chịu, trong lòng cứng rắn, thay vì dùng món chuẩn bị sẵn, lập tức lấy ra ngọc bội gia truyền của mình.

Lâm gia vốn là dòng dõi thư hương, nhiều đời có đại nho, ngọc bội gia truyền ý nghĩa rất khác biệt, ai có được thì chẳng khác nào được cả danh tiếng mà đời thường không mua được.

Cố Đình lắc đầu, đưa tay lấy ngọc bội về.

Mắt Lâm Mậu đỏ hoe: "Ta biết làm vậy là không hay, nhưng ván này ta không muốn thua."

Cố Đình tiện tay tháo cây quạt hay mang bên hông, đặt vào hộp: "Yên tâm, ngươi sẽ không thua."

Lâm Mậu khó hiểu: "Tại sao?"

Chẳng lẽ chỉ nhờ cái quạt tầm thường này?

Khóe môi Cố Đình khẽ nhếch, ánh mắt bí ẩn: "Ngươi đoán xem?"

Thái độ quá chắc chắn, cộng thêm hiểu rõ năng lực của cậu, Lâm Mậu không dám không tin. Nhưng vì sao? Lần đầu tiên hắn ta tò mò đến mức này, còn liếc nhìn khắp xung quanh, muốn biết Cố Đình rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám khẳng định.

Ánh mắt không còn dừng ở eo thon của Tuyết Cầm, cũng không còn chú ý đến tiếng ồn ào, dần dần, hắn ta phát hiện nhiều chi tiết thường ngày vốn chẳng bao giờ để ý, chẳng hạn ở góc tối đại sảnh, hình như có rất nhiều người, mà nhìn kỹ thì lại vô cùng quen mặt.

Tổ phụ từng làm tới chức tể tướng, là đại nho, là hội trưởng của thư viện, phụ thân cũng học vấn sâu rộng, sau này cũng sẽ làm hội trưởng, trong nhà lui tới đều là người thế nào, hắn ta quen thuộc nhất. Những gương mặt quen mắt kia, rõ ràng đều là quan văn trong kinh thành, mà quan văn thì bình thường sẽ không tới chốn phong trần này, hôm nay lại đồng loạt xuất hiện, là vì cái gì đây?

Chưa kịp nghĩ kỹ, hắn ta lại nhìn thấy Trương Đoạt. Sau lưng Trương Đoạt, ở một khoảng khá xa, cũng đứng không ít người. Lâm Mậu không quen ai, nhưng từ cách ăn mặc khí thế thì mơ hồ đoán ra, đây là quan võ.

Đám quan võ ấy giữ dáng đứng sau lưng Trương Đoạt, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn về phía Trấn Bắc Vương, giống như Trấn Bắc Vương vốn phải cùng phe với họ, chứ không phải cùng phe với hắn ta – Lâm Mậu.

Văn – võ... giằng co...

Lâm Mậu lập tức hiểu ra, theo bản năng kéo vạt áo Cố Đình: "Bên ngoài có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Cố Đình thầm nghĩ ngươi cuối cùng cũng hỏi, cười: "Khi ngươi chặn ta ngoài cửa, mời ta uống rượu, ta biết đối thủ của ngươi là Trương Đoạt nên nhờ Vương gia giúp một tay."

Lâm Mậu giật mình: "Giúp, giúp cái gì? Ngươi lúc đó đã bắt đầu hành động rồi sao!"

Cố Đình không trả lời, chỉ dùng ngón tay chấm nước trà viết xuống bàn hai chữ Văn – Võ.

Hoàng đế sợ nhất điều gì? Sợ thần tử lòng không đồng nhất, ngai vàng không vững. Văn và võ vốn đã là hai phe, mâu thuẫn lớn nhất từ trước đến nay. Bình thường, hoàng đế còn có thể cố cân bằng, nhưng mâu thuẫn này luôn tồn tại. Nếu có người cố ý châm ngòi, bùng lên đến một mức nào đó, Kiến Bình đế tuyệt đối không thể ngồi yên.

Trương Đoạt vào thanh lâu chơi bời, vốn chẳng phải chuyện gì to tát, ai mà không lúc này lúc khác muốn thư giãn? Quan văn cũng hay ra vào đây, chỉ cần không bị người bắt gặp thì chẳng có chuyện gì. Nhưng nếu bị phơi ra, dù lớn hay nhỏ thì cũng thành chuyện.

Trương Đoạt đối đầu với Lâm Mậu, cho dù Lâm Mậu có gây họa thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa nhóc chưa đầy mười lăm. Các quan văn vì Lâm gia mà vừa tiếc nuối, vừa thấy Trương Đoạt quá đáng, chắc chắn sẽ có người dâng sớ tố cáo. Nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ... Cố Đình và Hoắc Diễm sớm đã nghĩ cách thúc đẩy thêm rồi.

Chuyện đến đây vốn chưa phải to, hoàng đế ra mặt giảng hòa là xong. Nhưng ai bảo hôm nay tất cả những người dâng sớ tố cáo Trương Đoạt đều đã được "gợi ý" trước?

Hoắc Diễm che khăn đen, cố tình chọn những kẻ đã từng dâng sớ chống Trương Đoạt mà ra tay, tính tình lại nóng nảy, ăn nói sắc bén, quan văn nào chịu nổi? Dù lúc nào, họ cũng sẽ lập tức chạy vào cung khóc lóc tố cáo.

Một đám quan văn, khóc vang như chuông, lời lẽ chấn động trời đất, Kiến Bình đế nào dám bỏ mặc? Nếu thật sự mặc kệ, lỡ có kẻ liều chết đập đầu ngay trước điện thì sao?

Lúc tình cảm quần chúng đã bị kích động, tất nhiên phải an ủi cho ổn thỏa.

Lâm Mậu không phải quan, đi thanh lâu thì không ai quản. Trương Đoạt có sai người đánh người cũng không bị bắt quả tang, còn đi thanh lâu vốn chẳng phải trọng tội. Nhưng khi bao nhiêu người đã nổi giận đến mức này, xét cả tình lẫn lý, chắc chắn phải có trừng phạt, ít thì cũng phải cảnh cáo.

Ý của Kiến Bình đế vừa lộ ra, lập tức có không ít kẻ tò mò chạy đến xem náo nhiệt.

Thanh lâu muốn làm ăn phát đạt ngay dưới chân thiên tử, tất nhiên phía sau phải có chỗ dựa. Hôm nay trò cá cược này thoạt nhìn chỉ là tiệc rượu hoa, khách nhân đặt cược, nhưng nếu để Trương Đoạt thắng...

Thì ai còn dám đến thanh lâu này nữa?

Cách tốt nhất là —— đóng cửa sớm thôi!
 

Bình Luận (0)
Comment